Cô định hỏi khu bảo tồn này rốt cuộc là sao, nhưng đội nhân viên bảo tồn kia vừa hay xách rương lần lượt xuống xe, gã gà tây thoáng một cái đã quay trở lại xe. Dưới ánh mắt nặng trịch của mấy người vệ sĩ, cô đành phải làm theo chỉ dẫn của gã gà tây, đẩy một cánh cổng sắt ra, bước lên con đường nhỏ chia đôi khu đất hoang.
Hai bên cô, mấy lớp hàng rào thép gai dày đặc xoắn chặt vào nhau, theo từng cơn gió lạnh mang đến một mùi tanh nồng của sắt. Trên đỉnh hàng rào là những chiếc gai nhọn hoắt, thỉnh thoảng trên vài chiếc gai còn vướng lại những mảnh vải đã phai màu theo năm tháng.
Trên khu đất hoang rộng lớn này không có gì cả, tầm mắt chỉ toàn một màu xám sắt, lạnh lẽo và hoang vu. Tiếng bước chân đơn điệu của cô đã đi qua nửa con đường, chỉ có tiếng xào xạc của cỏ lay trong gió làm bạn. Thỉnh thoảng, còn có tiếng sột soạt của một loài bò sát nào đó–
Tiếng bò sát? Lâm Tam Tửu đột ngột dừng bước, từ từ quay đầu về phía sau hàng rào thép gai.
Dưới nửa tấm biển hiệu đèn neon đã bị cắt đứt, phủ đầy bụi, cô và một khuôn mặt người đang nhìn thẳng vào nhau.
Khuôn mặt bẹt đó trắng bệch, trước khi cô kịp nhìn rõ ngũ quan, nó đã đột ngột rụt lại. Cô vội lùi lại hai bước, quét mắt xung quanh, chưa kịp nhìn rõ gì trong đám cỏ hoang cao ngất, đã nghe thấy một tiếng khóc thút thít.
"Làm ơn, thả tôi ra đi." Giọng người phụ nữ đó ánh lên sự sắc nhọn, tinh tế, cách phát âm không rõ ràng, và ngữ điệu mang lại cảm giác khó chịu không thể diễn tả. "Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết những gì các người đã làm với tôi..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT