Lâm Tam Tửu nghe xong, vẻ mặt vẫn không hề tươi sáng hơn.
"Không biết Đại Vu Nữ có chờ được đến ngày đó không." Hồi lâu sau, cô mới xoa mặt. "... Tôi đã cướp đi cơ hội sống của cô ấy, chung quy vẫn nợ cô ấy một mạng."
Nói đến đây, cô đứng dậy. Vừa rồi hai người Lễ Bao đã đẩy Đại Vu Nữ ra khỏi đại sảnh, giống như trẻ con dắt chó đi dạo, nói là muốn cho cô ấy ra ngoài "phơi nắng" . Lúc này họ đã ra ngoài được một lúc, Lâm Tam Tửu trong lòng lo lắng, cũng đi theo tiếng nói chuyện bên ngoài.
Lúc này, thời tiết bên ngoài quả thật rất đẹp, nắng chiều như vàng tan chảy, lan tỏa trong từng tấc không khí. Bầu trời xanh trong không một gợn mây, nhìn ra xa – Lâm Tam Tửu há hốc miệng.
Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Lễ Bao và Thanh Cửu Lưu lại đột nhiên nhiệt tình muốn đưa Đại Vu Nữ đi phơi nắng.
"Cảm giác vừa rồi của cậu khá đấy, chứng tỏ cậu rất có thiên phú."
Thanh Cửu Lưu ngậm một điếu thuốc, không nhận ra Lâm Tam Tửu đang đứng trong sảnh. Lúc này anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói với Quý Sơn Thanh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT