Những ngày này, Đàn Yêu Vũ sống khá thoải mái. Lương Ông vì phải xử lý các việc lớn nhỏ trong nước nên không có thời gian để ý đến chuyện khác, còn Diêu lão tướng quân thì đích thân đến hồ Tẩy Châu để giám sát, phòng ngừa đám tù binh Hạ gây chuyện.
Người duy nhất có thể đến làm phiền Đàn Yêu Vũ chỉ có Tông Chính của Cừu Trì quốc. Vì Bồng Lai yến của Bắc Ngụy là quốc yến, Đàn Yêu Vũ với tư cách là Hộ Quốc Tiên Cơ, cũng phải tham dự theo quốc lễ. Đàn Yêu Vũ từ nhỏ lớn lên trong địa cung, tự nhiên không ai yêu cầu nàng phải làm gì, không được làm gì. Lần này bị Tông Chính dạy dỗ một cách triệt để, lần đầu tiên trong đời biết thế nào là học quy củ.
Lúc này nàng vô cùng đồng cảm với Tử Mặc, có thể tưởng tượng được lúc trước y học lễ nghi tiết độ sứ khô khan đến mức nào. Phiền thì phiền, nhưng nếu không muốn mất mặt trước địch quốc, cũng đành phải ngoan ngoãn học.
Ngày mùng một tháng tư, Tần Trung Chí mang đến lá thư nhà đầu tiên của mẹ nàng.
Thư rất ngắn gọn, "Vạn mong con ta ngày ngày bình an." Cùng với thư là một gói bánh đường do chính tay mẹ nàng làm.
Tần Trung Chí thấy Đàn Yêu Vũ vừa ăn bánh vừa khóc, không đành lòng an ủi:
"Mẹ của nữ lang hiện nay có đạo hiệu là 'Tịnh Niệm' . Người của chúng ta đến nói xin phu nhân viết một lá thư cho nữ lang, phu nhân cầm bút lên mấy lần rồi lại đặt xuống, cuối cùng mới viết được một câu này. Người của chúng ta còn hỏi bà, không có gì khác muốn dặn dò sao? Phu nhân nói, nhiều lắm, nhưng không có gì quan trọng bằng điều này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT