Nhìn thấy gương mặt đắc ý của Đàn Yêu Vũ, Khương Càn vung tay, cách không búng một cái vào trán nàng:
"Khen ngươi một câu đã là không tồi! Xem cái vẻ đắc ý của ngươi kìa!"
Đàn Yêu Vũ dùng sức xoa xoa vầng trán đau nhói, lại cúi đầu, ngoan ngoãn đứng nghe răn dạy.
Khương Càn thấy thế hừ một tiếng:
"Khen ngươi cũng không phải vì ngươi chiếm được đất Tây Tần, mà là ngươi đã phá giải thiên khiển cho Vân sư đệ của ngươi. Bao nhiêu năm qua... không biết mấy đời Bốc Toán Giả đã vì thế mà mất mạng. Nói đi cũng phải nói lại, là do tầm mắt chúng ta quá hạn hẹp, lại không ngờ có thể dùng phúc báo để triệt tiêu thiên khiển. Các Bốc Toán Giả đời trước vì để tránh tai vạ bất ngờ mà đều cố gắng ít tiếp xúc với người ngoài, kết quả ngươi và Vân tiểu tử lại làm ngược lại, thật khiến vi sư cũng phải kinh ngạc..."
"Sư phụ," Đàn Yêu Vũ ngẩng đầu nhìn Khương Càn: "Ngài cũng đến chỗ Vân sư đệ đi, ít nhiều cũng tích được chút phúc báo."
Khương Càn hừ hừ, lại búng trán Yêu Vũ một cái:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT