Sáng sớm, Hành Giả Lâu đã ồn ào vì sự ra đi của Khấu Khiêm Chi. Hầu như tất cả các Hành Giả đều ra tiễn ông.
Vành mắt Vân Đạo Sinh đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc. Khấu Khiêm Chi vỗ vai anh, dặn dò:
"Ở lại Hành Giả Lâu cho tốt, cùng đại sư bá của con nghiên cứu thuật bói toán. Sau này Hành Giả Lâu đều phải trông cậy vào mấy đứa tiểu bối các con."
Vân Đạo Sinh không còn vẻ ôn hòa, bình tĩnh như thường ngày, gần như viết cả nỗi lo lắng lên mặt. "Sư phụ, hay là đồ nhi cùng người trở về Bắc Ngụy đi. Thác Bạt Đào không phải là một quân chủ dễ đối phó, người chỉ cần nói một câu không hợp ý hắn là có thể rước họa sát thân. Người một mình trở về, làm sao đồ nhi yên tâm được."
Khương Càn đột nhiên xen vào:
"Yên tâm đi. Bốc Toán Giả đời trước đã gieo quẻ cho sư phụ ngươi rồi, nói ông ta thọ ít nhất chín mươi tuổi. Sống qua hai đời Bốc Toán Giả cũng không thành vấn đề!"
Đàn Yêu Vũ đảo mắt, sư phụ nhà mình toàn nói những lời không may mắn, đâu có giống như đến tiễn đưa? Nàng đi đến trước mặt Khấu Khiêm Chi, hành nửa lễ đệ tử:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT