Lúc Lưu Nghĩa Long muốn ngăn cản thì đã muộn, Doanh Phong ở bên cạnh lại còn vỗ bàn tán thưởng, chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn!
Hạc Thương tửu uống không gắt, Lưu Nghĩa Quý cạn một chén mà chỉ thấy ấm cả người, hương vị lại rất tuyệt. Hắn bèn giật phắt bầu rượu từ tay nội thị, tự rót cho mình một chén nữa, lần này thì biết chậm rãi thưởng thức.
Lưu Nghĩa Long thấy Lưu Nghĩa Quý uống không sao nên cũng mặc kệ. Như chính lời đệ ấy đã nói, vài năm nữa là đến tuổi trưởng thành, con cháu hoàng thất đều bị ép phải chín chắn sớm, cũng nên để hắn tự lớn khôn.
Ba người cứ thế vừa ăn vừa trò chuyện, kết quả thức ăn còn chưa dọn lên đủ, Lưu Nghĩa Quý đã say mèm. Hắn khoa chân múa tay, cười ngây ngô:
"Hoàng huynh! Chúng ta đi bắt tổ chim đi! ... Ta không muốn huynh làm Hoàng đế! Chúng ta ở Kinh Châu tự tại biết bao! Cớ gì phải quay về cái lồng này! Ta không muốn về, ta còn muốn huynh giúp ta bắt ve, mua tò he, dỗ ta ngủ..."
Lưu Nghĩa Quý cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cuối cùng "rầm" một tiếng, gục xuống bàn bất động. Nước mắt nước mũi vẫn còn giàn giụa trên mặt.
Lưu Nghĩa Long vẫy tay, một tốp nội thị nhanh chóng tiến vào, khiêng Lưu Nghĩa Quý lui xuống nghỉ ngơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT