Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Quế Chi đi vào nhà, buồn bực hoa tay múa chân hỏi Miêu Tú Cúc đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Tú Cúc cũng cảm thấy rất giận: “Hai đứa con dâu ngốc kia đúng là không có phúc hưởng mà, không ăn được cá nên mới bị tiêu chảy đấy! Con nói xem có con dâu nào như vậy không, người ta ăn cá thì khen ngon, hai đứa nó ăn vào thì tiêu chảy, đúng là mất mặt mà! Chưa vui vẻ được mấy hôm đã phải tốn tiền mua thuốc cho hai đứa nó rồi!”
Lưu Quế Chi nghe xong cũng không dám có ý kiến gì nhanh chân chạy qua nhà bếp làm việc. Miêu Tú Cúc nhìn thấy Phúc Bảo thì tâm trạng lập tức tốt lên, kêu bé lại gần rồi ôm bé ngồi trên chân mình: “Phúc Bảo ngoan, bà vừa nhìn đã biết Phúc Bảo là đứa trẻ có phúc mà.”
Bà ấy bẻ cục kẹo sữa ra làm hai, một nửa cho Cố Thắng Thiên còn một nửa cho Phúc Bảo, nói nhỏ với hai đứa: “Đừng để cho mấy anh chị biết, ăn nhanh đi.”
Ánh mắt Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên sáng ngời, mỗi người nhận một nửa cục kẹo bỏ vào miệng ăn, kẹo sữa vừa thơm vừa ngọt, vị sữa nồng đậm ăn rất ngon, Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên đều âm thầm vui vẻ, ngoan ngoãn nằm trong lòng Miêu Tú Cúc.
Miêu Tú Cúc nghĩ thầm, chẳng lẽ là do hai đứa con dâu xui xẻo kia nói xấu sau lưng Phúc Bảo cho nên mới không có phúc ăn cá!
Đáng lắm mà!
Ngày hôm sau Miêu Tú Cúc lại xách hai con cá qua chỗ Trần Hữu Phúc, nói là cho anh ta nếm thử, Trần Hữu Phúc thấy có cá đương nhiên rất thèm nhưng đầu tiên cũng phải phổ biến các loại quy định hiện hành là sau này không được bắt cá này nọ, sau đó thì mới vui vẻ nhận lấy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT