Chiếc cầu thang xoắn dài hun hút dẫn cả đội xuống sâu.
Không khí càng lúc càng đặc quánh, như thể không phải đang bước vào đất… mà là vào trí nhớ của một ai đó.
Tiếng bước chân vọng vang trong bóng tối.
Không ai nói.
Chỉ có ánh đèn pin le lói – và bàn tay Trương Khởi Linh khẽ chạm lưng Ngô Tà, luôn giữ đúng một khoảng cách an toàn.
> (Anh ấy… luôn như vậy. Giống hệt như trước kia. Luôn ở sau lưng mình… mà không bao giờ hỏi tại sao mình biết đường.)
 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play