Mấy vị tu sĩ có tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan sơ kỳ, dù Tiểu Hắc mới là Yêu thú lục giai, nhưng thực lực của Yêu thú vốn dĩ đã mạnh hơn tu sĩ cùng giai, lại còn ở trong không gian riêng của nó, nên dù bọn họ cùng xông lên cũng chẳng phải đối thủ của Tiểu Hắc, bị đơn phương nghiền nát ngay lập tức.
Gã tu sĩ xấu xí kia thấy hôm nay bọn họ không thể sống sót, dứt khoát lấy ra một vật tương tự lựu đạn thời trước ném về phía Ninh Hinh.
"RẦM... RẦM..." Vị trí Ninh Hinh đứng trong không gian bị nổ tung thành một cái hố lớn rộng hơn trăm mét vuông.
Hành động đó của gã tu sĩ đã chọc giận Ninh Hinh, nàng tung thẳng một đòn công kích về phía bọn chúng, mấy người ngã gục ngay tại chỗ.
Không gian này là nơi nàng coi như nhà, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hoại. Vốn dĩ Ninh Hinh nghĩ chỉ cần bọn họ nói cho nàng biết tin tức về phủ Đảo chủ Bắc Chu Đảo xong, nàng sẽ để những kẻ này chết một cách nhẹ nhàng, nhưng giờ nghĩ lại, nàng thật sự đã quá nhân từ và nương tay rồi. Nương tay với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
"Bình thường các ngươi chắc không ít làm chuyện thương thiên hại lí nhỉ, hôm nay ta cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị thống khổ!" Nói rồi, Ninh Hinh nhỏ một giọt Dung Hồn Tề trong tay lên người gã tu sĩ xấu xí kia.
Chưa đầy một hơi thở, trong không gian vang lên tiếng gào khóc xé lòng.
Mấy gã tu sĩ ngã dưới đất tái mét mặt mũi nhìn lão đại của mình lăn lộn không ngừng trên nền đất, khắp người bị chính hắn cào cắn đến nát bươm máu thịt, đều thấy lưng lạnh toát.
"Tiền bối, chúng tôi nói, chúng tôi nói hết ạ!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play