"Là ai? Đứng ra cho ta!" Tăng Liệt tức giận đứng chắn giữa quặng mỏ mà gào lên, cùng hai tên tùy tùng phía sau đều mặt đỏ bừng. Họ đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy hắn ta lại bị đánh một cách âm thầm, khó hiểu như vậy.
"Đáng đời!"
"Chắc lại bị đánh rồi!"
"Sao không đánh chết hắn luôn đi?" Các tu sĩ đào quặng xung quanh nghe tiếng Tăng Liệt đều nén cười, điều này khiến những tu sĩ vốn bình thường bị hắn và hai tên tay sai kia chèn ép cảm thấy hả hê vô cùng.
Tăng Liệt này dựa vào chút quan hệ họ hàng với quản sự, bình thường luôn tranh đoạt linh tinh mà họ đã tìm được, phát hiện quặng mỏ tốt cũng sẽ bị hắn chiếm. Thời gian gần đây không biết hắn đã đắc tội với ai, chẳng những lão bị mất đồ đạc, mà còn thường xuyên bị đánh vô cớ, hơn nữa lại chuyên bị đánh vào mặt.
"Dạy dỗ mấy lần là được rồi, không cần quá mức, bằng không sẽ dẫn đến sự chú ý của quản sự, đến lúc đó người thiệt thòi lại là ngươi!" Lưu Thần Vinh đi ngang qua bên cạnh Ninh Hinh, dừng lại một chút, nói câu này rồi rời đi.
"Sao ngươi biết là ta làm vậy?" Ninh Hinh cảm thấy người này rất kỳ lạ, vội vàng đuổi theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT