"Sư tỷ, người không sao chứ?" Hạ Thiên Vượng lo lắng nhìn Ninh Hinh đang chật vật đến thảm thương, trong lòng thầm nghĩ đây đúng là lần đầu sư tỷ mất hết hình tượng thế này!
Nhìn những ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn vào mình, Ninh Hinh gắng gượng ngồi dậy: "Không sao, ta chẳng phải vẫn ổn đây sao!" Cô cúi xuống nhìn bộ quần áo rách nát của mình, cũng thoáng chút ngượng ngùng: "Cái đó, ta vẫn còn lo cho các ngươi đây, các ngươi không sao là tốt rồi!"
"Bọn ta ra ngoài đã mấy ngày rồi! Cứ chờ người mãi thôi!" Mộ Dung Hiên nói.
"À, ta chậm quá, suýt chút nữa mắc kẹt lại phía dưới!" Ninh Hinh có chút nghĩ mà sợ nói. Trước thiên tai, dù tu vi có cao bao nhiêu, cũng đều trở nên vô nghĩa.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao cột sáng và bậc thang mây trắng đều biến mất rồi?" Hàn Nhu thắc mắc hỏi.
"Cái này..., chắc Vân cung sụp đổ rồi!" Ninh Hinh không muốn nói dối mọi người, nhưng cũng không muốn cho họ biết là vì nàng đã dời ngọn núi Linh tuyền chống đỡ Vân cung vào không gian của mình, nên nói khá mơ hồ.
"Sụp đổ rồi ư? Ý người là Vân cung không còn nữa sao?" Mộ Dung Hiên có chút giật mình, vốn dĩ hắn còn muốn về tông môn kể lại chuyện Vân cung cho gia tộc nghe đây!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT