Tiếng kèn trống, tiếng hô “Vạn tuế” vang rền khắp đại điện.

Bạch Hi choàng tỉnh.

Trước mắt là một khung cảnh xa hoa đến chói mắt — hàng cột son, rèm ngọc, đèn lồng đỏ treo cao. Tiếng quan viên chúc tụng, tiếng nhạc lễ rộn rã, mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí.

Cậu chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì tầm mắt đã đập vào… song sắt.

Bốn phía bao quanh là những thanh gỗ chắc nịch, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Dưới thân cậu là lớp rơm mềm, nhưng nặng trĩu trên vai là… một bộ lông trắng mượt như tuyết.

Ngẩng đầu lên, phản chiếu trong đôi mắt màu vàng nhạt của cậu là một cái đầu hổ to lớn, tai vểnh, râu dài, nanh bén.

Bạch Hi: “…”

Chuyện quái gì vậy? Rõ ràng là ở mạt thế, cậu vừa liều mạng ngăn một bầy tang thi thì bị quái biến dị xé nát… Sao giờ lại ở đây? Và quan trọng hơn — lại còn thành hổ rồi?!

 

Khi Bạch Hi đang nghi vấn. 

 

Bên ngoài lồng, một viên quan lớn tiếng hét lên. 

 

 Lễ vật của nước Yên — bạch hổ trăm năm hiếm có, xin kính dâng bệ hạ mừng vạn thọ!

 

Quan viên xôn xao. Ai cũng biết bạch hổ là linh thú hiếm đến mức có thể đổi cả một quốc khố, vậy mà hôm nay lại bị nước Yên bắt được và dâng tặng.

Bạch Hi nghe mà sững người. Hóa ra cậu là… quà mừng?

 

Giữa lúc còn hoang mang, một giọng máy móc vang lên trong đầu, lạnh lùng như băng:

 

> 【Ký chủ Bạch Hi xác nhận. Hoàn tất định vị.】

【Bạn đã xuyên vào thế giới tiểu thuyết Mộng Nguyệt 】

【Thân phận bây giờ : Bạch hổ cống phẩm của nước Yên. Số phận gốc: Sau ba ngày, bị Thẩm Vọng Ly giết lột da nấu canh.】

 

Bạch Hi: “…?!”

Cái tên đó… cậu nhớ rõ. Trong truyện, Thẩm Vọng Ly là phản diện tàn bạo, thủ đoạn ngoan độc, cuối cùng bị nam nữ chính hợp lực giết chết. Còn bạch hổ? Chết thảm trong tay hắn.

Cậu lập tức tự nhủ: Mặc kệ hết! Trốn đi, né xa tên điên kia!

Nhưng đời không cho cậu cơ hội.

【Cảnh báo khẩn: Nếu Thẩm Vọng Ly tử vong trong vòng một phút tới, ký chủ sẽ đồng thời chết.】

 

Bạch Hi ngồi trong lồng, đuôi khẽ quét qua lớp rơm, đôi mắt vàng nửa híp, trông chẳng khác gì một con hổ đang nghỉ ngơi.

… Nhưng bên trong, mọi dây thần kinh đã căng như dây cung.

Một phút? Hắn chết là ta chết? Thế khác gì trói chung vào cùng một nồi lẩu!

Tiếng “vù” xé gió vang lên. Trên xà ngang, ba bóng đen lao xuống. Ánh thép lóe sáng, mũi kiếm nhắm thẳng vào người đàn ông ngồi ở hàng ghế bên phải — dáng cao gầy, khoác cẩm bào đen thêu chỉ bạc, một t

 

Tiếng sáo lễ còn vang vọng chưa dứt thì tiếng “vù” xé gió rít ngang.

Từ xà ngang, ba bóng đen lao xuống như mũi tên, kiếm sáng loáng chém thẳng vào người đàn ông mặc cẩm bào đen đang ngồi trên long ỷ.

Hắn… không né.

Thậm chí còn thong thả nhấc chén trà lên, động tác ung dung như thể sinh tử chẳng liên quan.

Bạch Hi nhận ra hắn ngay — Thẩm Vọng Ly.

Kẻ mà nếu hắn chết, cậu cũng toi đời theo.

Chẳng kịp nghĩ nhiều, thân hình hổ trắng bật khỏi lồng.

Một tiếng gầm vang rền, móng vuốt cào rách nền đá, thân ảnh trắng toát lao như sét đánh.

Rắc!

Hàm răng cắm phập vào cổ họng tên sát thủ đầu tiên, máu nóng phun ra ướt lông trắng có đường vân đen.

 

Một cú hất đầu, thi thể gãy gập văng sang một bên.

 

Hai tên còn lại chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Bạch Hi tỏa ra uy áp lạnh thấu xương ép lùi.

Bạch Hi xoay đầu, đôi mắt vàng rực phủ đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi phía sau mình.

Hắn vẫn bình thản, khoé môi khẽ nhếch, ánh mắt sâu thẳm như đang… thưởng thức trò vui. 

Sát khí trong mắt Bạch Hi càng dữ dội.

Trong thoáng chốc, thân hổ nhún mạnh, lao đến đè hắn xuống nền điện.

Tiếng gầm vang dội nổ tung ngay bên tai Thẩm Vọng Ly, từng nhịp tim của hắn như bị chấn động.

Móng vuốt cắm sâu xuống hai bên, hàm răng trắng sắc nhấp nhô sát yết hầu, hơi thở nóng rực phả thẳng vào cổ.

Cả điện chết lặng.

Không ai dám bước lên.

Ánh mắt Bạch Hi rực lửa — như muốn nói:

Ngươi dám đứng im để người ta chém nữa, ta sẽ tự tay xé ngươi trước! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play