Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.
Trong hai mươi năm đầu đời của Lâm Hữu Chuyết, cậu không có bạn bè, cũng chẳng có kẻ thù. Lần duy nhất cậu bị chặn đường sau giờ học là vào lễ Giáng Sinh, sau khi nhận được một chiếc khăn quàng cổ của một bạn nữ cùng trường.
Cậu vốn không quen biết cô bạn đó, nhưng tan học, một nam sinh theo đuổi cô bạn kia không thành đã gọi mấy “thằng đệ” đến chặn cậu ở cổng trường.
“Mày dám cướp người con gái tao để ý à, thằng mặt trắng kia mày gan to thật đấy.” Gã con trai ra vẻ côn đồ hút thuốc, khói thuốc lượn lờ. Hắn giơ tay định tát Lâm Hữu Chuyết.
Kết quả là Lâm Hữu Chuyết lùi lại một bước, né được.
Cú tát của gã nam sinh hụt vào không khí, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười lớn. Gã thấy mất mặt, liền vứt điếu thuốc xuống, dùng mũi chân di mạnh, cười lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh đấy! Vốn dĩ tát mấy cái là xong, nhưng bây giờ…” Hắn bẻ các khớp tay kêu răng rắc, “Ông đây cũng không bắt nạt mày, chỉ cần mày đánh thắng tao, tao sẽ thả mày đi, sẽ không để đại ca và anh em tao đánh mày.”
Lâm Hữu Chuyết nói: “Tôi không biết đánh nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT