Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa. Lâm Hữu Chuyết đến biệt thự nhà họ Lâm khi trời sắp bảy giờ tối. Lục Khởi đã có mặt ở đó, thợ may cũng vừa lấy xong số đo của anh. Lâm Học Thành tươi cười rạng rỡ, đứng bên cạnh thỉnh thoảng đưa ra vài lời chỉ điểm. Hạ Huệ Nghiên cũng có mặt, nhưng nụ cười của bà có phần gượng gạo, ánh mắt liên tục thất thần. Thấy Lâm Hữu Chuyết tới, nét mặt Hạ Huệ Nghiên cuối cùng cũng giãn ra đôi chút. Bà vội vã bước đến cửa, định đỡ lấy cặp sách trên vai cậu, nhưng Lâm Hữu Chuyết đã nhanh hơn một bước, đặt chiếc cặp lên tủ giày rồi mỉm cười nói: “Con xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe ạ.” Bàn tay duỗi ra được nửa của Hạ Huệ Nghiên đành thu về sau lưng, lòng bà dấy lên một nỗi hụt hẫng, nụ cười cũng hóa chua xót. “Không sao đâu con, vẫn còn hai món nữa mới dọn cơm.” Lúc này, Lâm Học Thành từ trong phòng khách gọi với ra: “Là Vụng Vụng về rồi đó hả con? Mau vào đây đo kích cỡ đi, Tiểu Khởi vừa mới đo xong này.” Lâm Hữu Chuyết đáp lại một tiếng, rồi quay sang nói với Hạ Huệ Nghiên: “Chúng ta vào thôi ạ.” Hạ Huệ Nghiên gật đầu, lẳng lặng đi sau Lâm Hữu Chuyết vài bước. Nhìn bóng lưng cao lớn của cậu trẻ, lòng bà không khỏi nhói lên một cảm giác chua xót. Một đứa con nuôi thì giờ đây đôi mắt mù lòa, sắp phải đối mặt với cảnh tù tội. Còn đứa con ruột thịt lại khách sáo, xa cách với bà đến thế. Và tất cả những bi kịch này, đều do một tay bà tạo nên. Thật tâm, Hạ Huệ Nghiên không còn lòng dạ nào để ăn bữa cơm này, nhưng có Lục Khởi ở đây, bà lại không tiện từ chối. Hạ Huệ Nghiên cúi mắt, lòng dạ rối bời, thì bỗng nhiên giọng nói ấm áp của cậu vang lên từ phía trước: “Sắc mặt mẹ trông kém quá, mẹ có muốn về phòng nghỉ ngơi một lát không ạ?” Hạ Huệ Nghiên sững sờ ngẩng đầu lên, có chút không dám tin. Sự quan tâm trong mắt Lâm Hữu Chuyết rõ ràng đến thế, khiến bà gần như hoảng hốt. Sợ cậu hiểu lầm rằng mình đang lo lắng cho Lâm Dữ Hạ, bà vội vàng xua tay: “Không cần đâu, mẹ không sao. Da nhà mình vốn trắng, không trang điểm là trông nhợt nhạt vậy đó.” Bà cẩn trọng quan sát sắc mặt của Lâm Hữu Chuyết. “Mẹ không có lo cho Lâm Dữ Hạ đâu, thật đó.” Đôi mắt Lâm Hữu Chuyết rất sáng. Khi Hạ Huệ Nghiên đang lo lắng đến mức hai tay xoắn chặt vào nhau, đôi mắt ấy khẽ cong lên thành một vầng trăng khuyết. “Con không nghĩ vậy đâu. Nếu mẹ vì con mà không vui, vậy thì mẹ có thể yên tâm rồi. Con biết mẹ có lo lắng cho con, như vậy là đủ rồi ạ.” Hốc mắt Hạ Huệ Nghiên nóng bừng. “Nhưng… nhưng con đã từ chối để mẹ cầm cặp giúp.” Lâm Hữu Chuyết chớp mắt, hai giây sau mới nói: “Thì ra là vậy. Trước đây con chưa từng được trải nghiệm cảm giác đó nên không quen. Lần sau con sẽ ghi nhớ.” Câu nói này chẳng khác nào một lưỡi dao, lần nữa cứa vào trái tim Hạ Huệ Nghiên khiến nó đau nhói. Bà không kiềm chế được cảm xúc, bước lên ôm chầm lấy Lâm Hữu Chuyết. “Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi con.” Đôi khi, lời xin lỗi và tình yêu thương muộn màng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Lâm Hữu Chuyết cũng không hề trông mong cái ôm đã đến chậm mất một tháng này, nhưng sự áy náy của Hạ Huệ Nghiên, cậu xin nhận. Sự áy náy càng lớn, Hạ Huệ Nghiên sẽ càng khắc cốt ghi tâm những lỗi lầm mà bà và Lâm Dữ Hạ đã từng gây ra. Chỉ có như vậy, bà mới không dễ dàng mềm lòng mà ra tay giúp đỡ Lâm Dữ Hạ một lần nữa. L

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play