Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.
Lâm Dữ Hạ được đưa vào phòng cấp cứu.
Hai tay Thẩm Thành Phong không ngừng run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đỏ đang nhấp nháy của phòng cấp cứu, rồi từ từ ngồi thụp xuống: “Cậu ấy… sẽ không sao đâu, đúng không?”
Hồi lâu không có tiếng trả lời. Hắn quay đầu lại, Lâm Hữu Chuyết đang cúi đầu xem đồng hồ, gương mặt không có lấy một tia lo lắng. Yết hầu Thẩm Thành Phong trượt lên xuống vài cái, khó khăn cất lời: “Hữu Chuyết, người tôi có lỗi là em, nhưng cậu ấy là một mạng người. Em, em không nên lạnh nhạt như vậy. Em thay đổi rồi, trước đây em không phải như vậy.”
Lâm Hữu Chuyết bình tĩnh đáp: “Lâm Hữu Chuyết của trước đây chết rồi.”
Đồng tử Thẩm Thành Phong bỗng trợn to. Hắn bây giờ sợ nhất là nghe thấy chữ “chết”. Âm lượng của hắn bất giác cao lên: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Trước đây tôi không có lựa chọn, là một người tốt một cách mù quáng. Bây giờ tôi muốn sống tốt hơn một chút.” Lâm Hữu Chuyết lạnh lùng nói. “Sống vô tâm vô phế như hai người, mới có thể sống tốt hơn, không phải sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play