Ánh sáng dịu của dạ minh châu rọi lên giường đá. Phương Triều Chu vốn thích ngủ giường mềm, nên từ trước đã trải thêm mấy lớp đệm lên chiếc giường đá cứng ngắc, mềm đến mức gần như khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.
Hiện tại, hắn đúng là sắp chìm vào thật, nếu không nhờ bàn tay ôm ngang eo của Tiết Đan Dung giữ hắn lại.
Tuy đã đọc không ít bản thoại tiểu thuyết, nhưng trải nghiệm tiếp xúc thân mật thế này lại là lần đầu.
Cũng là cùng ngũ sư đệ, nhưng cảm giác từ Tiết Đan Dung lại hoàn toàn khác biệt.
Bàn tay của Tiết Đan Dung, Phương Triều Chu từng nhìn chăm chú rất lâu lúc còn bị bắt ở Ảm Hồn Môn, chỉ để giết thời gian. Đôi tay đó như được tạc ra từ ngọc, cân xứng hài hòa, thon dài trắng trẻo, không chỉ không có vết chai mà đến cả một vết sẹo nhỏ cũng không có – thật sự là một tác phẩm hoàn hảo.
Cho dù đã nhắm mắt, nhưng hình ảnh bàn tay của Tiết Đan Dung vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
"Ưm..." Phương Triều Chu nhận ra mình phát ra tiếng, lập tức ngậm miệng, không dám để lọt thêm âm thanh nào nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play