Thiếu niên vóc người mảnh khảnh cao gầy, mặc một chiếc áo đơn càng làm lộ rõ thân hình. So với lúc trước ở bên ngoài thì giờ đây tại Tri Xuân Châu, Tiết Đan Dung trông có vẻ thoải mái hơn nhiều. Mái tóc dài chỉ được buộc hờ bằng một mảnh vải đơn sơ, tạo nên vẻ thanh thoát, sạch sẽ, như một nhành hoa quỳnh nở rộ giữa đêm tuyết lạnh.
Thế nhưng khi thấy cảnh tượng ấy, Phương Triều Chu không nhịn được mà lo lắng tiểu sư đệ có lạnh hay không, nhất là khi gió lạnh thổi vào tay áo Tiết Đan Dung làm phồng lên. Nghĩ tới việc giữ ấm, hắn thực sự không chịu nổi, liền từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo lông chồn khác, đứng dậy đưa cho đối phương: “Tiểu sư đệ, ngươi mặc cái này đi.”
Hai chiếc áo lông chồn này là cùng một kiểu, chỉ khác màu. Khi mua, chủ tiệm có nói mua một tặng một. Chiếc hắn mặc là màu trắng, còn chiếc đưa cho Tiết Đan Dung là màu đỏ rực. Vì hắn thấy màu đỏ quá nổi bật nên không mặc.
Tiết Đan Dung đã bước đến trước mặt Phương Triều Chu. Nhìn thấy chiếc áo lông đỏ trong tay hắn, y không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Sư phụ đã căn dặn, từ nay nửa năm, có thể sẽ lâu hơn, nhị sư huynh phải cùng ta tu luyện. Ta đã nhận lệnh, đương nhiên sẽ nghiêm túc đốc thúc huynh. Mong nhị sư huynh đừng phụ tấm lòng của sư phụ.”
Phương Triều Chu khựng lại: “Vậy nên?”
Tiết Đan Dung không trả lời mà xoay người đi vào động phủ. Khi đến cửa, y quay đầu nhìn về phía Phương Triều Chu còn đang đứng yên tại chỗ.
Phương Triều Chu thấy vậy chỉ có thể bước theo. Nhưng khi vào đến trong động phủ, hắn mới biết tiểu sư đệ của mình sống đơn sơ đến mức nào. Giường ngủ chỉ là tảng đá, cả động phủ rộng lớn gần như trống không, chỉ có vài vật dụng đơn giản.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT