Mộc Vũ âm thầm kinh ngạc trước tài năng mà Lâm Viễn Dao vừa thể hiện.
Phải nói rằng, trong buổi chụp ảnh tĩnh lần này, Lâm Viễn Dao đã hoàn toàn vứt bỏ mọi lợi thế vốn có của bản thân, gương mặt xinh đẹp bị bùn đất che phủ, thân hình quyến rũ cũng bị thu mình đến mức không ai nhìn thấy rõ.
Thế nhưng, chính trong trạng thái ấy, ảnh của Lâm Viễn Dao lại gây chấn động lòng người, giống như một đứa trẻ đang sống giữa tận thế, trong một thế giới bị ô nhiễm bởi công nghiệp, không còn lối thoát, và chai nước thuần khiết trong vòng tay chính là tia hy vọng cuối cùng.
Ánh mắt của cô ấy đã truyền tải rất nhiều điều: sợ hãi, bất an, run rẩy... nhưng ẩn sâu trong đó lại lấp lánh một tia kiên định. Ai cũng có thể nhìn ra cô nhất định sẽ không để ai cướp đi chai nước ấy khỏi tay mình.
Khi loạt ảnh cuối cùng được chụp xong, Liên Minh vẫn đứng bất động thật lâu, lặng im không nói gì.
Từ phía mặt hồ, một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây và bụi cỏ kêu xào xạc, như muốn giữ lấy khoảnh khắc vừa rồi.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, Lâm Viễn Dao chầm chậm đứng dậy, bắt đầu vươn vai giãn người, giống như một mầm cây nhỏ giữa giông bão, cuối cùng trở mình trong ánh mặt trời sau cơn mưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT