Mộc Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ, sự thù địch từ những cô gái kia đến một cách vô cớ. Theo lý mà nói, mọi người đều lần đầu gặp mặt, vậy mà họ dường như ai cũng đang nhắm vào cô.
Là diễn viên, cô rất giỏi quan sát nét mặt và suy đoán tâm lý người khác, biết cách biểu đạt cảm xúc qua điều chỉnh biểu cảm. Những cô gái này tuy có chút tâm cơ, nhưng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa đủ, nên mọi vui buồn giận dữ đều lộ rõ trên gương mặt.
Chỉ một ánh nhìn, Mộc Vũ đã hiểu, có vẻ như những cô gái này đã hình thành một kiểu “liên minh” nào đó, còn bản thân cô thì tình cờ lại trở thành kẻ đối lập với nhóm ấy.
Cô thu người lại, không để lộ cảm xúc gì. Với một liên minh vốn không vững chắc, cách thông minh nhất để phá vỡ nó là khiến mục tiêu chung của họ — tức “kẻ thù” — biến mất. Một khi không còn kẻ thù, liên minh đó sẽ tự tan rã.
Mộc Vũ bỗng nhớ đến một vai diễn trước đây của mình, một cô gái câm thầm yêu người anh hàng xóm. Cô lặng lẽ làm bao nhiêu việc cho anh, cuối cùng còn chết vì anh, nhưng suốt cả quá trình, chàng trai ấy chẳng hề hay biết tình cảm của cô.
Theo kịch bản, cô gái câm đó là một nhân vật “vô hình”, một thiếu nữ không có chút tồn tại nào trong mắt người khác. Khi đóng vai đó, Mộc Vũ đã rất dụng tâm nghiên cứu: Làm thế nào để không bị chú ý, làm sao để “biến mất” khỏi ánh nhìn của mọi người.
Nói thì dễ: Chỉ cần điều chỉnh tầm mắt, đừng nhìn thẳng vào ai, giữ dáng vẻ rụt rè, e dè. Khi người khác liếc qua, sẽ vô thức cảm thấy khó chịu, rồi dần dần hình thành phản xạ, cứ thấy cô là tự động tránh mắt. Cứ thế, cô sẽ biến mất khỏi tầm nhìn tập thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT