Mộc Vũ khẽ lắc đầu, giọng nói phát ra từ đôi môi mỏng nhẹ như gió, nhưng lại vô cùng dứt khoát: “Dĩ nhiên là không nhận.”
Không có công thì không nên hưởng lộc. Trên đời làm gì có bữa trưa nào miễn phí? Nếu sau này cô thật sự nổi tiếng, rồi có tay phóng viên nào đó bới móc lại chuyện cũ này, ai biết sẽ bị viết thành cái gì.
Hàn Gia Lệ tiếc nuối liếc nhìn sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh ánh kim nhỏ xíu, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời, rồi rầu rĩ theo sau Mộc Vũ chuẩn bị rời đi.
Hai người mới đi được mấy bước thì một bóng người cao lớn đã chắn ngay trước mặt. Từ đôi giày da bóng loáng của người đó nhìn lên, mái tóc chải ngược hoàn hảo không dính một sợi bụi, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhã nhặn. Vâng, chính là Vạn Nhận. Anh ta nhìn Mộc Vũ và Hàn Gia Lệ với vẻ lịch thiệp, giọng nam trung vang lên chuẩn mực: “Sao vậy? Mộc tiểu thư không chịu nhận chút thành ý của tôi à?”
Cô nhân viên quầy trang sức lập tức bước lên một bước, khẽ cúi người, kính cẩn chào: “Vạn tổng.” 
Mộc Vũ ngẩn người.
Tòa cao ốc này thuộc sở hữu của tập đoàn Vạn thị, cả trung tâm thương mại này, lẫn nhãn hiệu nước thể thao mà cô vừa thử vai lúc nãy cũng là sản phẩm mới của họ. Mà cô nhân viên lại gọi người thanh niên trước mặt là “Vạn tổng”, thì thân phận của người này rõ ràng đã quá hiển nhiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play