Mộc Vũ khẽ mỉm cười, tay cầm danh thiếp khẽ nâng lên như một lời hứa chân thành: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ nắm lấy cơ hội này.”
Đông Tử (mọi người hay gọi Đông ca) gật đầu nhẹ, ánh mắt có phần tán thưởng. Cô gái này, từ đầu đến cuối đều không kiêu ngạo, cũng không lấy lòng một cách giả tạo. Cô biết rõ mình muốn gì, và cần phải cố gắng như thế nào để đạt được điều đó.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã kiểm kê xong phiếu rượu trong thùng giấy và đến bên tai Đông Tử thì thầm báo cáo. Mộc Vũ thoáng ngẩn ra. Người phục vụ kia cũng có ngoại hình khá điển trai, vóc dáng cao lớn không kém gì Đông Tử, nhưng không hiểu sao, vẫn không toát lên được cái sức hút đặc biệt kia. Có lẽ chính nụ cười mang đầy thiện cảm kia của Đông Tử, thứ mà nhân viên phục vụ chỉ có thể học được một cách máy móc và chuyên nghiệp, mới là điều khiến người khác dễ dàng bị thuyết phục.
Chắc hẳn đó là lý do khiến cô dễ dàng bị anh thuyết phục đến vậy. Mộc Vũ thoáng ngẩn người, trong lúc ấy Đông Tử đã nghe xong bồi bàn báo cáo. Anh ta mỉm cười gật đầu áy náy nói với cô: “Tôi đi công bố kết quả.”
Mộc Vũ mỉm cười thông cảm, lễ độ không bao giờ là thừa. Có rất nhiều người lại không hiểu đạo lý làm người cơ bản nhất này. Thực ra, ở phim trường, các mối quan hệ phần lớn đều được xây dựng từ những cái gật đầu, những nụ cười, từng chút từng chút tích lũy mà thành. Thành công tuyệt đối không phải là chuyện tình cờ. Cô tin rằng Đông Tử, trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành ông chủ của một quán bar quy mô như thế, hoàn toàn không phải không có lý do.
Đông Tử bước lên sân khấu, hai tay duỗi thẳng ngang người, mỉm cười nhìn quanh một lượt. Đợi đến khi ánh mắt của mọi người tập trung hết về phía mình, anh mới cất giọng lớn:
“Trước tiên, xin cảm ơn hai quý cô xinh đẹp đã mang đến cho chúng ta một buổi tối đáng nhớ với màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT