Lúc Mạnh Tử Nghĩa kết thúc cảnh quay thì trời đã về khuya.
《Tam Tuyến Mê Hồi》đã bước vào giai đoạn giữa và cuối, nội dung phần lớn là các cảnh tình cảm giữa nam – nữ chính.
Trên đường cùng Vương Hoằng Nghị quay về xe nghỉ, chị giám chế cố ý trêu chọc cả hai:
“Hai người hôn nhau xong có ngại không đấy?”
Mạnh Tử Nghĩa nghiêng đầu cười, có phần bất lực:
“Chị lại trêu bọn em nữa rồi~”
Người bên cạnh cô – Vương Hoằng Nghị – chỉ mỉm cười, khóe mắt cong cong mà vẫn im lặng không nói gì.
Xe của Mạnh Tử Nghĩa đỗ gần hơn một chút, cô quay đầu nói tạm biệt với Vương Hoằng Nghị, vừa định bước lên xe.
Phía sau có người gọi cô lại.
“Mạnh tỷ.”
Cô ngoảnh đầu, thấy Vương Hoằng Nghị đang mỉm cười nhìn mình, giọng anh trầm xuống:
“Có thể đưa tay ra một chút không?”
Mạnh Tử Nghĩa hơi ngẩn người nhưng vẫn đưa tay ra.
Vương Hoằng Nghị móc thứ gì đó trong túi áo khoác, rồi cúi người, cẩn thận dán lên ngón tay cô.
Dán xong, anh còn dịu dàng vuốt nhẹ một cái, động tác nhẹ như sợ làm cô đau.
Tới khi Mạnh Tử Nghĩa hoàn hồn thì Vương Hoằng Nghị đã đứng dậy, lại nở nụ cười cong mắt, nhìn cô như có chút bất đắc dĩ:
“Bị thương mà cũng không biết, cứ như con nít ấy.”
Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình vẫn còn đang bị anh nắm nhẹ — trên ngón trỏ tay phải đã được dán một miếng băng cá nhân có họa tiết ngôi sao màu xanh da trời.
Cô rút tay về, theo phản xạ tránh né ánh nhìn nóng rực của anh, khẽ cười:
“Cảm ơn nhé.”
“Ngủ sớm một chút.”
Vương Hoằng Nghị chậm rãi thu tay lại, nơi vành tai đã nhuộm một tầng đỏ nhàn nhạt.
Anh nhìn cô mỉm cười, giọng cũng hạ xuống một cách vô thức:
“Ngủ sớm đi, Mạnh tỷ.”
Mạnh Tử Nghĩa lên xe.
Vương Hoằng Nghị xoay người bước về xe mình, nhưng không ngờ vừa nghiêng đầu đã chạm ngay ánh mắt sắc bén, không hề thân thiện từ người đối diện.
Vương Hoằng Nghị từng xem Phong Thần do Lý Quân Nhuệ đóng, thứ khiến anh ấn tượng sâu sắc nhất chính là diễn xuất bằng ánh mắt của anh ta.
Là ánh mắt trong những cảnh đối đầu, chém giết – lạnh lẽo, tàn nhẫn, và cả cái sự quyết liệt không chịu buông tay ấy.
Vương Hoằng Nghị không hiểu.
Tại sao mỗi lần Lý Quân Nhuệ nhìn anh, lại luôn là ánh mắt y hệt như trong phim?
Nóng bỏng, xâm lược, mang theo độc chiếm mãnh liệt.
Vương Hoằng Nghị đối diện ánh nhìn như thiêu đốt đó, không nói lời nào, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng lửa ghen nơi đáy mắt đối phương.
Anh từng thấy ánh mắt mà Lý Quân Nhuệ dành cho cô – dịu dàng, sâu đậm. Khi đứng trước cô, anh ta luôn là dáng vẻ cười tươi rạng rỡ, cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Vương Hoằng Nghị thừa nhận, điều đó có phần giống với anh. Nhưng ánh mắt mà anh dành cho cô, dường như lại càng mãnh liệt và cuồng nhiệt hơn nhiều lần.
Và đó chính là điểm khác biệt giữa hai người họ.
Lý Quân Nhuệ quá đỗi cuồng nhiệt. Cứ như thể sẵn sàng thiêu cháy tất cả vì cô.
Ví dụ như hiện tại, trong đôi mắt đang nhìn anh kia, Vương Hoằng Nghị chắc chắn — thứ đang bùng cháy trong đó chính là sự ghen tuông nồng nặc, mùi giấm xung quanh đây rất nồng.
Nghĩ đến ánh mắt trong veo long lanh của Mạnh Tử Nghĩa mỗi lần nhìn Lý Quân Nhuệ, những cái nhăn mặt nũng nịu, những lời trách yêu như làm nũng — tim Vương Hoằng Nghị chợt nhói lên một cách khó chịu.
Thế là anh đột nhiên trở nên khiêu khích.
Vương Hoằng Nghị bước về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Lý Quân Nhuệ, cười như không cười: “Nhờ cậu một chuyện nhé.”
Anh đưa tay lên xoa môi mình, ra vẻ vô tình mà cười nhạt:
“Hôm nay hôn có hơi mạnh, cậu xem giúp tôi thử xem có còn đỏ không?”