Khi bộ phim mới của Vương Hoằng Nghị và Mạnh Tử Nghĩa "Tam Tuyến Mê Hồi" đóng cặp khởi quay, Mạnh Tử Nghĩa và Lý Quân Nhuệ đang trong giai đoạn mập mờ mà ai nhìn vào cũng nhận ra.
Sự giằng co ngọt ngào xen lẫn ghen tuông âm ỉ gần như diễn ra mỗi ngày.
Đêm muộn, khi Mạnh Tử Nghĩa kết thúc cảnh quay và trở về khách sạn, trợ lý nhỏ đã chu đáo chuẩn bị sẵn nước đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt. Cô nàng mỉm cười nhận lấy, đôi mắt to tròn như quả nho long lanh, tinh nghịch trêu đùa trợ lý:
“Cảm ơn bảo bối yêu dấu của chị nha ~ em là hạt dẻ cười khiến chị vui nhất luôn đó~ yêu yêu yêu!”
Ngay sau đó, trợ lý mặt đỏ bừng nhét chiếc điện thoại cá nhân vào tay Mạnh Tử Nghĩa rồi quay đầu chạy vù ra ngoài. Đến khi gần khuất sau khung cửa mới dám lén quay lại nói một câu:
“Là anh rể chuẩn bị cho đó!”
Mặt Mạnh Tử Nghĩa lập tức đỏ ửng như bị thiêu đốt, theo phản xạ ngượng ngùng lẫn bối rối, cô bật thốt:
“Anh rể cái gì mà anh…ị! Mấy đứa gọi linh tinh cái gì thế hả!”
Giọng thì giả vờ giận dỗi, nhưng toàn là nũng nịu.
Cô bé trợ lý đã chuồn ra tận cửa, còn cố tình hé cửa nói vọng vào to thật to:
“Ôi~ là anh rể tương lai đó mà!”
Mặt Mạnh Tử Nghĩa lập tức đỏ bừng, đang định phản bác thì cạch — cửa đã bị đóng lại.
Đúng lúc ấy, trong tay cô, chiếc điện thoại truyền đến một tràng cười trầm thấp của người đàn ông.
Trên màn hình vẫn sáng lên dòng chữ rõ ràng: [Đang gọi thoại].
Là Tiểu Lâm.
Mạnh Tử Nghĩa bất giác cong khóe môi, giọng nói mềm mại đến mức khiến người ta tan chảy:
“Tiểu Lâm… có phải em nghe hết rồi đúng không…”
“Ừ. Em nhất định sẽ cố gắng.”
Mạnh Tử Nghĩa giả vờ không hiểu:
“Cố gắng gì cơ?”
Tiểu Lâm bắt chước cô:
“Cố gắng để được ‘chuyển chính thức’ chứ gì nữa.”
Mạnh Tử Nghĩa vùi đầu vào gối, mặt đỏ bừng như bị đốt cháy, tim đập loạn cả lên.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cắn môi, nhẹ nhàng thốt ra vài chữ:
“Còn phải xem cậu thể hiện thế nào đã.”
Giọng của Tiểu Lâm bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường:
“Được~.”
Mạnh Tử Nghĩa mỉm cười, định nói thêm vài câu trêu chọc anh, thì đột nhiên có một tin nhắn chen vào:
Vương Hoằng Nghị【Chị Mạnh, đi ăn đêm không? Còn có Tư Siêu với A Kỳ 】
Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu nhắn lại cho anh ta.
Tiểu Lâm liền hỏi cô:
“Đang nhắn tin à?”
“Ừm.”
Ngừng vài giây, Lý Quân Nhuệ cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Ai thế, muộn vậy rồi còn…”
Mạnh Tử Nghĩa thuận miệng lẩm bẩm:
“Vương Hoằng Nghị, ngày nào rủ bọn chị đi ăn đêm.”
“Chị còn đang phải giảm cân nữa cơ. Cậu ấy đúng là phiền chết đi được.”
Ở đầu dây bên kia, ngón tay Lý Quân Nhuệ đang nắm chặt điện thoại đến mức trắng bệch, mấy sợi tóc rũ xuống trán che lấp đôi mắt đen sầm lại.
Trong ánh mắt anh, lộ ra vẻ khó chịu và bực bội – thứ cảm xúc gần như chưa từng xuất hiện nơi một người vẫn luôn điềm đạm và kiềm chế như anh.
Cùng Mạnh Mạnh quay phim, tan ca có thể đi ăn khuya cùng nhau, còn được cô nàng nũng nịu trách yêu một câu “phiền ghê cơ”...
Lý Quân Nhuệ thừa nhận — anh ghen đến phát điên.
Tại tiệc tối của một thương hiệu xa xỉ, Mạnh Tử Nghĩa và Vương Hoằng Nghị được sắp xếp chung một phòng trang điểm.
Hai ekip thân nhau từ lâu, hai nghệ sĩ thì đang làm tóc, còn trợ lý và quản lý thì ngồi bên cạnh trò chuyện rôm rả.
Vì thế, khi Lý Quân Nhuệ mở cửa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt anh chính là:
Mạnh Tử Nghĩa nghiêng người sát lại gần Vương Hoằng Nghị, đôi mắt to tròn lấp lánh như quả nho đang chăm chú nhìn anh ấy, cúi đầu tỉ mỉ điều chỉnh hướng của chiếc kính áp tròng bé xíu trong tay, miệng còn nhẹ nhàng trách móc:
“Á… anh đừng nhúc nhích mà~”
Vương Hoằng Nghị cũng ngước mắt nhìn cô, khóe môi cong lên, cười bất lực:
“Anh có nhúc nhích đâu.”
Mà các nhân viên của hai ekip thì… đồng loạt im bặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang từ từ sát lại, ánh mắt phấn khích nhưng cũng cố gắng nhịn – kiểu như đang “ăn cẩu lương” mà không dám lên tiếng.
Lý Quân Nhuệ siết chặt tay đang đặt trên tay nắm cửa, khớp ngón tay trắng bệch hằn rõ gân xanh, ý cười trong mắt anh vụt tắt, chỉ còn lại u ám nơi đáy mắt.
Thêm cảnh, gặm đường:
Dưới ánh đèn đêm, Mạnh Tử Nghĩa nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút của Lý Quân Nhuệ, anh mím môi, ánh mắt nghiêm túc và có phần trẻ con:
“Mạnh Tử Nghĩa, chúng ta… là đang mập mờ, đúng không?”