Sau khi trả tiền viện phí cho mẹ anh, tôi đưa Nguyễn Thanh Du về nhà.

Chàng trai bước vào một môi trường xa lạ mà không hề tỏ ra e dè, điềm nhiên như đang dạo bước trong sân nhà.

Anh mặc trên người bộ quần áo rẻ tiền, đứng giữa căn phòng được trang hoàng lộng lẫy nhưng không có vẻ gì là mất tự nhiên.

Lưng anh thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng chẳng khúm núm.

Trông còn giống chủ nhân hơn cả tiểu thư là tôi đây.

Tôi sắp xếp cho anh ở phòng bên cạnh, lấy cớ là để tiện giám sát xem anh có chăm chỉ vẽ tranh không.

Khi quyết định sẽ cứu anh, tôi cũng đã ý thức được sự chi phối mạnh mẽ của cốt truyện.

Tôi sợ chỉ cần mình lơ là một chút, anh sẽ lại trở thành con hoàng yến trong lồng của Lục Miện.

Vì vậy, tôi muốn giữ anh ở bên cạnh, để mắt đến mọi lúc mọi nơi.

Khi con người nhận nuôi một con vật nhỏ, họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho sức khỏe, tâm trạng và cả tương lai của nó.

Nguyễn Thanh Du là một con người.

Tôi đã mua anh, thì nên chịu trách nhiệm với anh.

Tôi nhìn anh từ trên xuống dưới.

Chàng trai cao hơn tôi nửa cái đầu, chắc chưa đến một mét tám.

Dáng người anh mảnh khảnh, xương vai nhô ra chống đỡ lớp vải mỏng, khiến bộ quần áo trông có vẻ rộng thùng thình.

Gầy quá.

Tôi thầm thở dài.

Trong tiểu thuyết, những con hoàng yến phải gầy yếu, xanh xao thì mới khiến người ta thương cảm.

Còn vị đại họa sĩ tương lai của tôi thì không cần như vậy.

Anh phải cao lớn khỏe mạnh, người khác mới không thể dễ dàng bắt nạt anh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play