Không biết có phải vì ảnh hưởng của cốt truyện hay không.
Một tháng tiếp theo, ngoài tôi ra, không có người thứ hai mua tranh của anh.
Để an ủi anh, mỗi ngày tôi đều mua một bức.
Phong cách của anh càng ngày càng u ám.
So với bức hoa hướng dương ngày đầu tiên, phong cách quả thực như của hai người khác nhau.
Cho đến ngày thứ ba mươi mốt.
Lại là dưới ánh đèn đường lúc chạng vạng, thiếu niên nhìn thấy tôi, chỉ áy náy nói với tôi rằng, anh không vẽ.
Lòng tôi chùng xuống.
Đột nhiên nhận ra, mẹ anh đã đổ bệnh.
Mặc dù, tôi không làm anh không bán được tranh như trong cốt truyện.
Nhưng tranh của anh vẫn không ai ngó ngàng.
Cho nên, anh vẫn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của sự sỉ nhục và tra tấn cưỡng ép sao?
Tôi không biết tại sao mình đột nhiên lại quan tâm đến vận mệnh của anh như vậy.
Rõ ràng tôi chỉ là một người ngoài cuộc.
Có được cuộc sống giàu sang mà kiếp trước tôi không dám mơ tới, tôi chỉ cần không gây chuyện, tôi có thể bình yên sống hết cuộc đời này ở thế giới này.
Hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện.
Nhưng sau một tháng tiếp xúc với Nguyễn Thanh Du, trong tôi lại nảy sinh một ý nghĩ điên rồ.
Tôi muốn cứu anh.
Tôi muốn cho anh một cơ hội để tự mình lựa chọn.
Vì thế, tôi hỏi anh: “Vậy còn anh? Bao nhiêu tiền có thể mua được anh?”
Nói ra miệng, tôi mới cảm thấy không ổn.
Lời này nghe cũng mang theo ý sỉ nhục.
Một tháng bầu bạn, Nguyễn Thanh Du khó khăn lắm mới có chút thay đổi cách nhìn về tôi, có thể sẽ vì câu nói này của tôi mà mọi thứ trở lại như cũ.
Cho rằng tôi vẫn là nữ phụ kiêu ngạo, cay nghiệt và độc ác đó.
Khi tôi đang suy nghĩ trong đầu xem nên bù đắp thế nào.
Nguyễn Thanh Du mở miệng.
Anh cúi đầu, giọng nói ôn hòa: “Tranh năm trăm nghìn, tôi chỉ cần năm mươi nghìn.”