Chỉ ngồi xuống, ngắm những bức tranh của anh.

Nguyễn Thanh Du là một thiên tài, ít nhất là trong lĩnh vực hội họa.

Tranh của anh rất có hồn.

Bên cửa sổ là những đóa hướng dương vươn mình đón nắng, dưới ô là chú mèo nhỏ đang trú mưa, và cả ngọn núi Phú Sĩ được bao phủ bởi sắc hoa anh đào.

Nội dung tranh rất phong phú, chỉ duy nhất không có tranh chân dung.

Trong tiểu thuyết, Nguyễn Thanh Du cũng không vẽ chân dung.

Dù cho Lục Miện có ép buộc, anh cũng không cúi đầu.

Tôi chỉ vào bức tranh hoa hướng dương, hỏi anh: “Bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Thanh Du hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì một nữ phụ độc ác như tôi lại không đến gây sự với anh.

Nhưng dù sao tôi cũng là người duy nhất mua tranh của anh.

Anh vẫn thành thật trả lời tôi: “Năm mươi nghìn.”

“Thật sự chỉ cần năm mươi nghìn thôi sao?” Tôi ngạc nhiên vì mức giá quá rẻ.

Bây giờ tùy tiện mua một bức tranh nghệ thuật trên mạng cũng không dưới năm mươi nghìn.

Nguyễn Thanh Du bán lại là tranh sơn dầu.

Tuy tôi không phải sinh viên mỹ thuật, nhưng cũng biết màu vẽ rất đắt.

Nguyễn Thanh Du bán rẻ như vậy, còn muốn kiếm tiền không?

Nhưng anh hiển nhiên không nhận ra điều này.

Ngập ngừng mở lời: “Là đắt quá sao? Tôi có thể giảm giá.”

Tôi lắc đầu, chỉ vào tranh của anh: “Rẻ quá, tôi lấy hết, phiền bạn học Nguyễn gói lại giúp tôi.”

Nguyễn Thanh Du nghe thấy cách xưng hô này hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cúi người giúp tôi gói tranh.

Gió đêm thổi qua mặt, mang theo hơi ấm đặc trưng của mùa hè.

Thiếu niên có dáng người mảnh khảnh, vạt áo sơ mi trắng khẽ đung đưa.

Mùi hương sạch sẽ cũng theo gió len vào mũi tôi.

Tôi phức tạp nhìn Nguyễn Thanh Du đang giúp tôi bỏ tranh vào xe.

Kết cục của tiểu thuyết, Nguyễn Thanh Du đã trải qua sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng cũng yêu Lục Miện.

Nhưng nếu anh không bị kéo xuống vũng lầy, anh còn yêu kẻ đã hành hạ mình không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play