Chu công tử vừa mới bị một phen kinh hãi lớn, trước mắt tối sầm, nhưng hắn không dám để Lệnh Hồ Nhu biết, chỉ có thể nằm trên giường r*n rỉ khe khẽ.
Người hầu bên cạnh hắn là một lão bộc chân yếu tay mềm, chỉ giỏi quét dọn phòng ốc, còn việc hầu hạ người bệnh thế này thì không tinh tế chút nào. Trước kia bên cạnh Chu công tử toàn là những người lanh lợi khéo léo, hiện giờ phải dùng lão bộc này, trong lòng hắn cũng có phần tôn kính người già, nên dù có bất tiện cũng không nỡ sai bảo quá mức.
Nhưng toàn thân hắn lúc này đều bị thương, quần áo mặc lên cũng không chỉnh tề. Đến khi phòng bếp mang cơm tới, hắn mới có thể khổ sở ăn được vài miếng.
Chu công tử hồi tưởng đến những ngày tháng ngọc thực mỹ y, bên cạnh hồng tụ thêm hương, lại nhìn tình cảnh thê lương hiện tại, thật sự là buồn tủi đến tận cùng. Một chén canh vi cá hắn phải ăn tới nửa canh giờ, mỗi lần nâng lên lại thở dài rồi đặt xuống. Cứ lặp đi lặp lại như thế, một chén canh ngon cũng nguội lạnh khó nuốt.
Nhưng Lệnh Hồ Nhu lại không dễ dàng buông tha hắn như vậy. Đến chạng vạng, nàng liền sai người đến gọi Chu Lang ra đại sảnh dùng cơm.
Chu Lang căn bản không dám mặc xiêm y, vì trên người thương tích đầy mình, lụa là tơ lụa mềm mịn đến đâu chạm vào cũng như thiêu như đốt. Nhưng lại không thể từ chối, đành cắn răng thay đồ, theo người hầu đi đến.
Trong đại sảnh, Lệnh Hồ Dận và Lệnh Hồ Nhu đã ngồi đối diện, hai người chưa động đũa, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Chu Lang chưa từng gặp qua Lệnh Hồ Dận, nhưng thấy người này ngồi ở vị trí chủ tọa, trong lòng cũng đoán được thân phận. Chỉ là hắn chẳng có gì liên quan đến vị này, nên chỉ liếc một cái rồi cụp mắt xuống.
Sắc mặt Lệnh Hồ Nhu lạnh lẽo, khi thấy Chu Lang bước vào, ánh mắt liền gắt gao khóa chặt lấy hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play