Giang Dĩ vẫn chưa từ bỏ ý định. Cậu không tin đời này mình thật sự sẽ bị giam chết trong căn nhà tù giam lỏng này.
Cậu vẫn mỗi ngày tìm cách ném giấy ra ngoài. Có lúc tâm trạng tốt, cậu còn gấp giấy thành máy bay, hoặc xếp thành ngôi sao. Thậm chí có khi cậu lén lấy tiền mặt trong ví của Giang Chu Hành, viết lời cầu cứu lên đó rồi thả ra ngoài.
Dùng tiền mặt để cầu cứu có một lợi thế — khả năng bị người khác chú ý sẽ lớn hơn nhiều. Quả nhiên, cảnh sát vốn dĩ một tháng chỉ đến một hai lần, giờ biến thành mỗi tuần đều đến một lần.
Việc cảnh sát thường xuyên tới nhà đã khiến đồn công an trưởng đích thân đến xem xét tình hình.
Giang Dĩ tưởng rằng mình cuối cùng cũng được cứu, nhưng ngay khi trưởng đồn vừa nhìn thấy Giang Chu Hành, ông ta không hề quan tâm Giang Dĩ có thật sự bị ngược đãi hay không. Ông chỉ trầm giọng cảnh cáo Giang Chu Hành: “Phá hoại nhân dân tệ là tội không nhỏ đâu.”
Giang Dĩ nghe đến chữ “phá hoại nhân dân tệ” mà tim như muốn nhảy lên cổ họng. Cậu lập tức im bặt, không cầu cứu nữa, mà nhanh chóng đưa hai tay ra phía trước, lớn tiếng ra hiệu: Bắt tôi đi! Mau bắt tôi!
Trưởng đồn chỉ liếc nhìn Giang Dĩ, bất đắc dĩ ngẩng đầu thở dài. Sau đó ông vỗ vai Giang Chu Hành, giọng đầy cảm thông: “Biết là cậu một mình nuôi đứa em tàn tật này không dễ dàng. Lần này coi như vi phạm lần đầu, chúng tôi sẽ không bắt nó. Nhưng cậu phải nộp hai ngàn tệ phạt hành chính vì hành vi giám sát bất lực. Chuyện này coi như xong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT