"Tôi… có thể lên xe anh không?" Giang Dĩ không ngờ, đến cả một cái ôm đơn giản cũng trở thành xa xỉ với mình lúc này.
"Em có quyền lựa chọn à?" Cố Ngọc Đồi bật đèn flash từ điện thoại, cố ý rọi thẳng vào mắt Giang Dĩ, ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong đồng tử u tối.
Đáp án, trong lòng cả hai đều biết rõ ràng.
"Vậy… nếu tôi cầu xin anh thì sao? Làm ơn đưa tôi rời khỏi nơi này." Giang Dĩ cuộn tròn trên nền đất, giống như một con vật nhỏ bị vứt bỏ, cả người run rẩy vì lạnh lẽo lẫn sợ hãi.
Mỗi lần Giang Dĩ mở miệng xin tha, biểu cảm đáng thương đó lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa lệch lạc trong đáy mắt Cố Ngọc Đồi. Cậu càng run rẩy, càng sợ hãi, càng bất lực mà bám víu lấy anh thì cái ý niệm bệnh hoạn kia trong anh ta lại càng sục sôi mãnh liệt.
Cố Ngọc Đồi trên gương mặt vẫn còn vương dáng vẻ bình thản giả dối, nhưng khoé môi hắn đã kéo lên đến tận mang tai, đôi mắt vì hưng phấn cùng chờ mong mà nheo lại, tựa như con thú săn mồi tìm được món mồi nó thèm khát nhất. Mọi ánh nhìn cuối cùng hội tụ thành một điểm, găm chặt vào gương mặt Giang Dĩ ướt đẫm nước mắt, chẳng khác gì một con vật nhỏ tuyệt vọng.
Lớp mặt nạ bình tĩnh giả nhân giả nghĩa của Cố Ngọc Đồi bị anh xé toang không còn sót mảnh. Anh đứng sừng sững ngay bên cạnh Giang Dĩ, thân hình cao lớn chắn hết ánh đèn đường phía sau, bóng tối do anh tạo ra giống như nhốt Giang Dĩ trong chiếc lồng không kẽ hở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play