Anh cúi người, ánh mắt lạnh lùng như có lưỡi dao giấu trong đáy mắt.
“Em chắc chắn muốn dây dưa với người mà em vẫn gọi là ‘anh trai’ à?”
Bạch Vị Ương toàn thân cứng đờ, như có ai bóp chặt lấy cổ, nghẹn đến mức không thở nổi.
“Anh đừng nói linh tinh. Giữa bọn em hoàn toàn trong sáng.”
“Thật không?”
Lăng Túc cong môi cười, giọng anh thấp trầm, mang theo chút giễu cợt lười biếng:
“Trong sáng, mà lại… ngủ cùng nhau?”
Bạch Vị Ương rùng mình, sống lưng lạnh buốt.