Nhạc Doanh xuyên qua thành tiểu thư phủ Thừa Ân Công, danh môn vọng tộc nhất đẳng. Phụ thân nàng là Đồng Quốc Duy – trọng thần đương triều, đại tỷ lại chính là Hoàng quý phi đương nhiệm, mẫu gia được hoàng thượng sủng tín đến mức người trong triều đều gọi một tiếng “Đồng nửa triều”, vinh hoa phú quý rợp cả kinh thành.
Ngay từ lúc mới sinh ra, Nhạc Doanh đã đứng ở đỉnh cao người người ngước nhìn. Một đời không cần cố gắng, cũng có thể yên ổn “nằm thắng” đến cuối đường.
Thế nhưng, đúng lúc nàng chuẩn bị nghị thân lần thứ ba, trong cung đột nhiên truyền tới ý chỉ của Hoàng quý phi: hủy bỏ hôn sự, đưa nàng tiến cung.
Lý do?
Hoàng quý phi bệnh nặng, tiên đoán bản thân chẳng còn bao lâu, muốn để muội muội thay mình giữ vững ân sủng của hoàng đế, tiếp tục duy trì thế lực nhà mẹ đẻ.
Nghe thì là trọng trách cao xa, nhưng Nhạc Doanh lại nghĩ rất đơn giản:
“Hoàng đế là biểu ca ta, Khang Hi nổi tiếng nhân hậu, hậu cung hòa thuận, phi tần đa phần đều được sống đến cuối đời yên bình… Vậy vào cung thì có gì đáng sợ? Dưỡng già ở đâu không giống nhau? Ở trong cung còn có mèo để ôm, chó để nuôi, ngày ngày không cần tranh đoạt, không cần sinh con… cuộc sống như thế, không phải tốt lắm sao?”
Vậy nên khi người khác vì tranh sủng mà lao tâm khổ tứ, Nhạc Doanh vẫn thong dong ngồi thưởng trà dưới hiên, vừa dạy mèo nhảy vòng, vừa ngắm chó phơi nắng.
Ta là biểu muội của hoàng đế, ta sợ ai?
Điểm đặc biệt của truyện:
Một câu tóm tắt:
Dưỡng mèo, nuôi chó, không sinh con, không tranh sủng – biểu muội của hoàng đế cũng có thể sống yên bình tới cuối đời.