Vì không thể đứng lâu, cô tìm một cái bát thô, đựng ít cơm cháy còn lại vào đó, sau đó cầm đôi đũa, bưng bát chầm chậm dịch từng bước đến phòng khách, cầm lấy bình giữ nhiệt, định rót chút nước sôi vào để ngâm cơm ăn.
Cầm bình lên, cô mới thấy nó rất nhẹ. Lòng cô “thịch” một tiếng, rút nút bình ra, quả nhiên phát hiện bên trong không còn một giọt nước nào.
Sự tuyệt vọng thường chỉ diễn ra trong nháy mắt!
Khoảnh khắc này, mọi nỗi tủi thân trỗi dậy trong lòng, nước mắt lớn như hạt đậu lã chã rơi xuống. Lần đầu tiên cô cảm thấy sống quá mệt mỏi, trong lòng thầm nghĩ, nếu ngày đó chết trên bàn mổ có lẽ còn tốt hơn một chút.
“Mẹ ơi…” Anh Anh thấy mẹ mãi không về, cũng xuống giường, đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ lại khóc, đưa bàn tay nhỏ bé lên, nhón chân, muốn giúp mẹ lau nước mắt:
“Mẹ ơi, không khóc.”
Diêu Hồng Mai đưa tay lau đi nước mắt trên mặt. Khóc xong rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi mà, con gái cô còn đang đói bụng nữa chứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play