Vương Minh Phương vừa nghe tin con dâu mang thai, trên mặt lập tức nở rộ một nụ cười rạng rỡ, sau đó vội vàng nói với Lục Lập Đông:
“Mau đưa tờ báo cáo cho mẹ xem nào.”
“À, à, ở đây này.” Lục Lập Đông đáp lời, lúng túng cởi nút thắt túi, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, rồi cười đưa vào tay Vương Minh Phương.
Vương Minh Phương nóng lòng mở ra, quả nhiên trên tờ báo cáo, dưới mục “có thai” là dấu “+”.
Lúc này bà ta mới yên tâm, bây giờ cháu gái Anh Anh lớn dần, sắp vào nhà trẻ, cơ bản không cần bà ta trông nữa. Đến lúc đó, bà ta còn có thể dùng lý do chính đáng nào để tiếp tục ở lại Lục gia đây? Cho nên bà ta vẫn luôn mong Diêu Hồng Mai nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa, như vậy bà ta chẳng những có cháu trai, lại còn có thể lấy danh nghĩa trông cháu trai mà danh chính ngôn thuận ở lại Lục gia.
Chỉ thấy Vương Minh Phương cười đến híp cả mắt, thân thiết kéo tay Diêu Hồng Mai, con dâu mình:
“Ôi chao, cuối cùng cũng có thai rồi, mẹ mong ngày này đã hai năm nay rồi. Nếu thai này con có thể sinh con trai, thì con đúng là công thần của Lục gia chúng ta!”
Vương Minh Phương đã lâu không đối xử thân mật với mình như vậy, Diêu Hồng Mai nghe bà ta nói vừa vui vừa lo, sợ mình lần này vẫn là con gái.
Từ khi ba cô mất, bên nhà mẹ đẻ cô không giúp được Lục Lập Đông chút nào, đôi khi còn phải nhận sự tiếp tế từ bên này. Mẹ chồng Vương Minh Phương ngoài mặt tuy không nói gì, nhưng cô ấy đâu ngốc, sao có thể không cảm nhận được thái độ thay đổi của họ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play