Đồng Đại Hoa hiển nhiên đã tức đến nghẹn thở, lớn tiếng gào thét. Nếu không phải Tô Hướng Nam dùng sức đè chặt, phỏng chừng nàng ta sẽ lập tức xông đến trước mặt Hà San San, tóm lấy nàng ta mà đánh loạn một trận.
Hà San San nhìn thấy Đồng Đại Hoa, phản xạ có điều kiện liền muốn chạy ra ngoài sân, nhưng tiếc là cánh tay bị Lưu Viễn Chinh túm chặt, muốn chạy cũng không được.
Sau khi phản ứng lại lập tức phủ nhận: "Cô nói hươu nói vượn, đứa bé này là tôi và Viễn Chinh sinh, không liên quan gì đến nhà họ Liêu các người!"
Mặc dù nàng ta vẫn cứng miệng nói đứa bé là con của Lưu Viễn Chinh, nhưng vẻ hoảng hốt thất thố, chột dạ và sợ hãi trên mặt đã bán đứng nàng ta.
"Mày đánh rắm, đứa bé này nếu không phải con nhà họ Liêu của tao, tao Đồng Đại Hoa sẽ viết ngược tên lại!" Đồng Đại Hoa tức muốn hộc máu tiếp tục nói: "Hà San San tao mặc kệ mày ở bên ngoài có bao nhiêu thằng đàn ông hoang dã, nhưng con nhà họ Liêu của tao, tao nhất định phải mang về!"
"Mày mới đánh rắm, con tao chính là của Lưu Viễn Chinh, nói toạc trời ra thì vẫn là của Lưu Viễn Chinh, chính là của Lưu Viễn Chinh!" Hà San San một tiếng cao hơn một tiếng mà nhấn mạnh, như thể chỉ cần mình không ngừng nói, đứa bé kia sẽ thật sự là của Lưu Viễn Chinh vậy.
Nghe Hà San San nói, Lưu Viễn Chinh vừa giận vừa bực, lạnh giọng nói với nàng ta: "Hà San San đến bây giờ, cô còn dám bôi nhọ tôi! Tôi muốn kiện cô, cho cô đi ngồi tù!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play