Về đến nhà, Hạ Thanh Ninh thấy Lục Kinh Chập không có ở nhà, trong nhà chỉ có Hà San San và Vương Minh Phương. Cô cũng chẳng thèm chào hỏi hai người, đi thẳng về phòng mình.
Hà San San đang bận rộn trang điểm chải chuốt, vừa thấy Hạ Thanh Ninh về, mặt cô ta lập tức sầm lại, quay sang hỏi mẹ mình là Vương Minh Phương: “Con bé sao lại về rồi?” Rồi vẻ mặt lo lắng tiếp tục nói: “Nó không định phá hỏng buổi xem mắt của con đấy chứ!” Mặc dù ngày thường cô ta tự xưng là xinh đẹp, so với Hạ Thanh Ninh thì cũng chỉ là đen hơn một chút mà thôi, nhưng thật ra trong lòng cô ta rõ ràng mồn một, mình chẳng qua là mạnh miệng, chứ thật sự mà so sánh thì Hạ Thanh Ninh hoàn toàn có thể bỏ xa cô ta mấy con phố. Thế nên giờ thấy Hạ Thanh Ninh về, lòng cô ta tức thì rối bời, sợ lát nữa nhà trai đến, lại để ý Hạ Thanh Ninh mà chẳng thèm nhìn mình.
“Nó kết hôn rồi, thì phá hỏng thế nào được?” Vương Minh Phương lại chẳng vội vàng chút nào. Dung mạo con gái bà ta tuy không bằng Hạ Thanh Ninh, nhưng so với những người khác thì lại hơn hẳn, hơn nữa ngực nở mông to, nhìn là biết dễ nuôi, nhà chồng tìm vợ chẳng phải trọng điểm này sao. “Vả lại cái dáng người bộ dạng của con, điểm nào không xuất sắc chứ.” Vương Minh Phương an ủi con gái, còn không quên nhắc nhở cô ta một chút: “Trên mặt đánh thêm phấn vào, trắng thêm chút nữa thì càng đẹp, đừng quên cả cổ cũng đánh phấn nhé.”
Hà San San được an ủi và khích lệ, yên tâm hẳn, tiếp tục vào phòng trang điểm, đánh thêm mấy lớp phấn lên mặt.
Hạ Thanh Ninh trở lại phòng, bắt đầu giúp Mạch Miêu sửa chiếc váy trắng đã mua hôm qua. Chẳng mấy chốc, cửa phòng đã bị gõ, cô nghi hoặc mở cửa, liền thấy Vương Minh Phương trên tay bưng một chén chè trứng đường, vẻ mặt tươi cười nhìn mình hỏi: “Thanh Ninh, hôm nay tan sở sớm vậy à?” Nói rồi đưa chén chè trứng đường đến trước mặt cô: “Dì vừa nấu chè trứng đường, đặc biệt bưng cho cháu một chén đấy.”
Bà ta khi nào lại tốt bụng đến vậy, còn đặc biệt đến đưa chè trứng đường cho mình, Hạ Thanh Ninh vẫn còn đang nghi hoặc, liền nghe Vương Minh Phương cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Cháu cứ ăn trước trong phòng đi, lát nữa nhà có khách, chúng ta không gọi cháu ra ngoài ăn đâu.”
À, Hạ Thanh Ninh hiểu rồi, hóa ra là sợ mình lát nữa ra ngoài, làm hỏng chuyện hôn sự của con gái bà ta. Hạ Thanh Ninh không khách khí với bà ta, giơ tay nhận lấy chén, cười nói: “Dì đừng đề phòng cháu, cháu đảm bảo không để nhà trai nhìn thấy cháu đâu.”
Vương Minh Phương còn sợ mình nói quá uyển chuyển, con bé ngốc này không hiểu đâu, không ngờ đối phương lập tức hiểu ý bà ta, còn nói thẳng ra. “Được được.” Vương Minh Phương cười đến vẻ mặt ngượng nghịu.
Hạ Thanh Ninh không nói gì nữa, giơ tay đóng cửa lại, nhìn hai quả trứng gà nằm trong chén, khẽ cười một tiếng, Vương Minh Phương này đúng là biết điều, khôn ngoan hơn Hà San San nhiều. Cô cầm lấy thìa từ từ ăn, cái cơ thể này, không cho phép cô bỏ bữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT