Nghe Tô Hướng Nam nói, Mạc Nhã im lặng một lát, rồi mở lời:
“Khi mới đến Mạc gia, tôi thực sự rất ngưỡng mộ Mạc Trăn Trăn và Mạc Hiểu Hiểu, không phải ngưỡng mộ họ có quần áo xinh đẹp, có kẹo bố mua về, mà là ngưỡng mộ họ có đàn violin và piano. Khi đó tôi lần đầu tiên biết đến những nhạc cụ này, và cũng lần đầu tiên biết dùng chúng có thể biểu diễn những bài hát hay đến thế.”
“Ở làng chúng tôi, mọi người đều khen tôi hát hay, nên khi làm việc, tôi luôn thích hát. Nhưng đến Mạc gia, mẹ kế tôi không thích nghe tôi hát, nói tôi hát dở, sau này tôi cũng không dám hát nữa.”
“Họ học piano, học violin, tôi liền lén lút nghe, lén lút ghi nhớ. Nhìn thấy Mạc Hiểu Hiểu lên sân khấu biểu diễn, lòng tôi liền ảo tưởng, có một ngày mình cũng có thể đứng trên sân khấu lớn như vậy, hát cho mọi người nghe.”
“Sau này, mẹ kế tôi biết tôi lén học, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường. Mạc Trăn Trăn cũng cười nhạo tôi, nói tay tôi cả đời chỉ xứng cầm chổi, làm người hầu của họ cả đời.”
Nói đến đây, Mạc Nhã hít một hơi thật sâu, đưa không khí lạnh lẽo vào phổi, rồi thở ra thật dài, bình ổn cảm xúc của mình, sau đó mới tiếp tục: “Khi đó, tôi thực sự rất ghét bố, cảm thấy ông ấy tại sao lại bất công như vậy? Tôi cũng là con gái của ông ấy, nhưng ông ấy chưa bao giờ cho tôi một chút quan tâm nào, còn mặc cho những cô con gái khác của ông ấy sức mẻ tôi.”
Nghe Mạc Nhã nói những lời này, Tô Hướng Nam trong lòng không tự chủ mà quặn đau. Gia đình anh hòa thuận, cha mẹ phóng khoáng, không thể tưởng tượng Mạc Nhã quanh năm suốt tháng sống trong hoàn cảnh áp lực như vậy, trong lòng cô ấy phải chịu bao nhiêu áp lực, bao nhiêu tủi thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play