Lúc này Hạ Thanh Nịnh chú ý hoàn toàn tập trung vào mũi mình, chỉ cảm thấy đặc biệt đau. Nếu như chiếc mũi này không phải là "vừa mới lắp" thì cú va chạm này có lẽ đã làm nó lệch đi rồi.
Lưu Viễn Chinh gọi Hạ Thanh Nịnh là "San San" xong thấy cô không phản ứng, tưởng cô không nhớ ra mình, vội vàng kích động giải thích: "San San, anh là Lưu Viễn Chinh!"
Tuy rằng anh không biết "San San" tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở trong quân đội, nhưng anh có thể khẳng định cô gái trước mắt chính là "San San" mà anh ngày đêm nhung nhớ, bởi vì dung mạo cô ấy quá xuất sắc, dù chỉ gặp một lần cũng khiến anh không thể nào quên được.
Dung nhan xinh đẹp như hoa sen mới nở trong ký ức, hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trước mắt này. Anh làm sao có thể nhận lầm được.
Hạ Thanh Nịnh vẫn dùng tay che mũi, cô cảm thấy có chất lỏng chảy qua tay. Nghe người đàn ông trước mắt gọi mình là "San San", cô lại cẩn thận đánh giá đối phương một chút, cuối cùng cũng nhận ra, người này chính là vị liên trưởng Lưu mà cô đã nhận nhầm khi ở Bắc Thành, buột miệng thốt ra: "Là anh."
Thấy đối phương nhận ra mình, vẻ vui sướng trên mặt Lưu Viễn Chinh cuối cùng cũng không giấu được, lập tức nở một nụ cười thật tươi. Vì quá xúc động, anh nhất thời không giữ được chừng mực, hai tay không tự giác vươn tới kéo lấy tay Hạ Thanh Nịnh, vui vẻ nói: "Là anh, Viễn Chinh ca của em."
Trong thư, Hà San San đều gọi anh như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play