Ý tứ trong lời nói của người phụ nữ kia, Hạ Thanh Nịnh tự nhiên cũng đã hiểu. Tuy nhiên, là người trong cuộc, lúc này, giả vờ không hiểu, không đáp lời mới là sáng suốt nhất, bởi vì chỉ cần mình đáp lời, mọi người sẽ càng nói hăng say hơn.
"Cả ngày nói cái gì đó chứ, chỉ có cô là không đứng đắn." Bà chị lớn tuổi hơn giả vờ mắng một câu người vừa nói chuyện, sau đó nhìn về phía Hạ Thanh Nịnh đang cúi đầu làm việc, cố ý cười nói: "Ha ha, Thanh Nịnh cô đừng để ý đến nó, cả ngày toàn nói bậy."
"Tôi nói bậy chỗ nào, vừa nãy chẳng phải bà nói sao? Kể cả một con trâu, anh ấy cũng có thể đấm cho nằm sấp xuống đó."
Ha ha ha ha...
Mọi người nghe xong lời cô ta nói, lại lập tức cười ầm lên.
Nghe những lời tục tĩu lộ liễu như vậy, cho dù Hạ Thanh Nịnh có cố gắng tỏ ra bình tĩnh đến mấy, cũng không kìm được mà đỏ mặt. Mấy bà chị này thật đúng là...
Lưu Tiểu Hồng đứng một bên nhìn Hạ Thanh Nịnh đỏ mặt, không kìm được mà trợn trắng mắt trong lòng, nhưng lại không thể kiểm soát được việc mình đang tưởng tượng những hình ảnh thân mật của cô ấy và người đàn ông đẹp trai kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play