Chương 2: Tiểu đầu bếp thế giới hiện đại
Bắpp_03
Mấy quầy hàng xếp thành một dãy, trông rất sạch sẽ. Chỉ là lúc này đã qua giờ cơm trưa, mỗi chiếc xe bán đồ ăn vặt đều có vẻ vắng khách.
Cam Tinh Nghiên đứng bên đường, quan sát từng người một. Người này trông có vẻ rất biết kinh doanh, bỏ qua.
Người kia trông có vẻ rất khéo ăn nói, cũng bỏ qua. Đầu óc cô đang trống rỗng, tốt nhất là đừng chọn những người trông thông minh, có nhiều mưu mẹo hơn mình.
“Sếp Tám, ngoài module thu thập cảm xúc, cậu có tính năng nào được cài đặt sẵn khi xuất xưởng không?”
Lòng nhiệt tình với công việc của Đám Mây Nhỏ thật sự rất cao. Mặc dù vẫn là một tân binh chưa có kinh nghiệm, nhưng chỉ cần gọi là nó lập tức bay đến trước mặt.
【Tổng hợp thông tin dữ liệu lớn, nhưng ở trạng thái chưa trói buộc bị hạn chế, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần.】
À, nói đơn giản, chính là chức năng "tìm kiếm. Chức năng cơ bản của hệ thống bao gồm thu thập và tổng hợp thông tin, thiết lập từ trước đến nay đều là phiên bản cao cấp của một chương trình trợ lý AI.
“Ừm, dùng hết lượt hôm nay đi, tìm kiếm thông tin về cô gái mặc tạp dề caro, đang đứng ở chiếc xe ba bánh được cải tạo kia.”
8210 không hiểu, nhưng 8210 sẵn sàng làm việc.
Rất nhanh, nó đã thu thập xong tài liệu liên quan đến đối tượng mục tiêu "La Ngải Địch".
La Ngải Địch, 19 tuổi, trình độ tốt nghiệp trung học cơ sở, hiện là chủ quán Mì Lạnh Ngon Tuyệt, sống tại…
Nội dung các tài liệu này rất đơn giản, không phải do 8210 làm việc sai sót, mà vì mười chín năm cuộc đời của La Ngải Địch gần như chỉ là một "bản tóm tắt".
Sau khi sinh không bao lâu, cha mẹ đi làm ăn xa, để cô lại cho bà nội ở quê chăm sóc, rồi cứ như chưa từng sinh ra đứa con này, sống chết ra sao cũng không mấy quan tâm.
Mãi cho đến khi La Ngải Địch mười hai tuổi, bà nội qua đời và cô không còn người thân nào khác, Ủy ban thôn mới liên lạc với cặp vợ chồng.
Hơn nữa, cặp em trai song sinh được cha mẹ nuôi dưỡng bên cạnh đã 4 tuổi, cần có người đưa đón đi nhà trẻ.
"Bảo mẫu" La Ngải Địch chính thức nhận việc. Da đen, gầy gò nhưng đặc biệt cần cù, cô làm hết việc nhà, dọn dẹp vệ sinh, nấu ba bữa một ngày, chăm sóc hai cậu em trai nghịch ngợm, còn tháo vát hơn cả những người giúp việc trong khu.
Đáng tiếc, sau khi từ nông thôn chuyển lên thành phố, thành tích học tập vốn đã bình thường của La Ngải Địch càng sa sút. Cô nghe không hiểu bài, học không theo kịp, vội vã học xong cấp hai rồi nghỉ học.
Năm nay cô bắt đầu bán mì lạnh là vì hai em trai sắp lên lớp 6, gia đình chuẩn bị đổi sang một căn nhà ở khu vực có trường điểm.
Cha mẹ nói cần tiền , yêu cầu cô nộp tiền sinh hoạt phí. Nhà mới có thể kê cho La Ngải Địch một chiếc giường ở ban công, hoặc dành cho cô một phòng chứa đồ để làm phòng ngủ, điều đó tùy thuộc vào số tiền cô có thể đóng góp cho gia đình.
Còn tại sao không vào nhà máy làm công hay tìm một công việc ổn định hơn, đương nhiên là vì giờ tan làm của công nhân bây giờ làm sao sớm hơn giờ tan học của tiểu học được.
Nếu cô đi làm, ai sẽ chăm sóc hai "cục cưng" to xác tuy nhỏ hơn cô tám tuổi nhưng đã cao gần bằng cô.
Ngược lại, việc bán hàng rong lưu động cho phép La Ngải Địch có thời gian chạy về nhà nấu một bữa cơm nóng hổi, ngon lành sau khi "hai vị thái tử nhà họ La" tan học.
Bị bà nội ghét bỏ, bị cha mẹ trách mắng, bị hai em trai song sinh sai bảo lạnh nhạt, giá trị cuộc sống của La Ngải Địch chỉ nằm ở việc phục vụ bữa ăn cho cả gia đình.
Bởi vì cô nấu ăn rất ngon, cực kỳ ngon!
Không qua trường lớp, cũng không có ai dạy, nhưng cô trời sinh đã quen thuộc với những thứ trong bếp.
Đặc biệt là khi lớn hơn một chút, có thể dùng điện thoại tra công thức, xem video dạy nấu ăn của các đầu bếp, tay nghề của cô càng thăng hoa, nuôi cho cha mẹ và hai em trai bụng tròn vo, trong khi cô lại là người gầy như que củi trong nhà.
8210 không hiểu tại sao Cam Tinh Nghiên lại chú ý đến La Ngải Địch. Cô gái này, ngay cả cái tên cũng là do nhân viên đăng ký hộ khẩu ngày trước động lòng trắc ẩn, giả vờ không nghe rõ mà đổi “Ái Đệ” (yêu em trai) thành “Ngải Địch” cho giống tên con gái bình thường.
Đúng vậy, bình thường, vì cuộc sống gập ghềnh của La Ngải Địch cứ thế trôi qua, người nhà đối xử tệ với cô, nhưng không tệ đến mức khiến cô hoàn toàn từ bỏ họ mà ra đi.
Những lúc họ đối xử tốt một cách hiếm hoi, lại tốt đến mức khiến cô lần nữa tự dỗ dành mình, có thể quên đi mọi tủi thân.
La Ngải Địch rất gầy, cả người khô khốc như cá khô, sắc mặt cũng hơi vàng vọt, chỉ có thể nói là trông giống một loài linh trưởng.
Hoàn toàn không có chút sức sống và sự hoạt bát nào của tuổi mười chín, cô giống như một cái rễ cây hình người, có thể âm thầm chịu đựng tất cả, nhưng lại không thể tạo ra cảm xúc mãnh liệt nào.
Yêu, hận, tình, thù đều không liên quan đến La Ngải Địch. Một cô gái chỉ nghĩ đến sự sinh tồn, chỉ biết cúi đầu sống qua ngày. Từ khóa của La Ngải Địch là: thật thà, cứng nhắc, không thể thông suốt, không cứu được.
Đó là kiểu người mà các cô gái đều đã từng nghe, từng thấy, một kiểu người có thể khiến người ta đồng cảm đến mức nghẹt thở, không một cô gái nào muốn trở thành "cô ấy", có lẽ bao gồm cả chính La Ngải Địch.
Nếu La Ngải Địch năm nay mới chín tuổi, 8210 có lẽ sẽ mềm lòng thở dài, muốn giúp đỡ, nhưng cô đã mười chín tuổi rồi, ngay cả trái tim của hệ thống cũng trở nên sắt đá.
Huống hồ là Cam Tinh Nghiên, người từ lúc gặp đến giờ chẳng có mấy hơi người sống. Đám Mây Nhỏ nhìn thế nào cũng không cảm thấy sự chú ý của Cam Tinh Nghiên mang theo thiện ý.
“Hửm? Ai đang nói xấu sau lưng tôi đấy?”
Xem ra, trực giác của Cam Tinh Nghiên vẫn rất nhạy bén. Sự chú ý của cô không mang theo thiện ý, nhưng cũng chẳng có ác ý gì!
Quá khứ của La Ngải Địch đúng là không thể làm cô gợn sóng lòng, nhưng tài năng nấu nướng của cô gái lại lấp lánh tỏa sáng, khiến Cam Tinh Nghiên càng thèm thuồng.
Mùi hương hấp dẫn cô trong công viên lúc nãy chính là từ tay nghề của La Ngải Địch.
Không phải xuất thân từ gia đình có truyền thống nấu nướng, cũng chưa từng học nấu ăn bài bản, chỉ với những chiêu thức tự học, dùng những nguyên liệu gia đình, đã đào tạo ra một tiểu đầu bếp hoang dã.
Từ đó có thể suy ra La Ngải Địch là một người có "thánh thể Trù Thần" bẩm sinh hiếm thấy.
Có bao nhiêu quầy hàng, đủ loại mùi hương, nhưng chỉ có quầy mì lạnh hấp dẫn Cam Tinh Nghiên. Điều này gọi là gì? Điều này gọi là sự công nhận của Cam Tinh Nghiên!
Hiện tại, Cam Tinh Nghiên đã liệt gia đình La Ngải Địch vào danh sách đen. Lũ người trời đánh, chính họ đã chiếm dụng bất hợp pháp tiểu đầu bếp mà cô đã chọn suốt mười chín năm, còn phung phí của trời, dùng chút tiền mua thức ăn ít ỏi, những nguyên liệu tồi tàn để hành hạ tài năng nấu nướng thiên bẩm của cô.
Làm tròn lên, họ còn nợ Cam Tinh Nghiên một khoản bồi thường khổng lồ nữa!
Đám Mây Nhỏ đột nhiên cảm thấy đầu lạnh toát, tưởng mình lại bị chập mạch, vội vàng tự kiểm tra lại. May quá, may quá, vận hành không có gì bất thường.
【Sếp Cam, cô định tiếp cận La Ngải Địch bây giờ sao? Làm phụ bếp hay thực khách? Nhưng quán nhỏ của cô ấy trông không thuê nổi người, cũng chẳng có mấy khách. Cô ấy cứ cúi đầu ngồi đó, có vẻ cũng không muốn chủ động giao tiếp với người khác.】