Chương 9: Dám mắng hắn chó ngốc?

Tần An bị dọa đến, che miệng lại, đáng thương hề hề nói: “Ô ô ô ~ Ca Phu, ta không muốn sâu ăn hết răng ta, không có răng, về sau liền không ăn được đồ vật, sẽ chết, ta không muốn chết.”

Đầu óc không đủ linh hoạt Tần An nhớ rõ, trong thôn có mấy ông bà già, răng đều đen sì, sắp rụng hết, cuối cùng họ không ăn được đồ vật, sau đó liền không còn nữa, ngủ vào chiếc giường vuông vức bằng gỗ, bị mấy hán tử khiêng lên núi.

Hắn rất sợ hãi, rất đau lòng.

Hứa Vân Phàm buồn cười xoa đầu Tần An, thầm nghĩ, An ca nhi này, thật sự quá đơn thuần. “Sẽ không đâu, từ giờ trở đi, chúng ta phải bảo vệ tốt hàm răng của mình, chú ý vệ sinh sạch sẽ, nó sẽ không hỏng đâu, không cần sợ hãi.”

Tần An vội vàng nói với Tần Nhuận: “Đại ca, ta muốn súc miệng, ta không muốn răng bị hư.”

Nghe vậy, Tần Nhuận nhớ tới có người già quả thật sẽ bị đau răng, mò mẫm đi lấy hai cành liễu về: “Ngươi dùng cái này đánh răng được không? Trong nhà không có bột đánh răng chuyên dụng, mấy ngày nữa ta lại đi mua.”

Hứa Vân Phàm nhận lấy cành liễu, ngâm vào nước: “Dùng cái này là được, trong nhà điều kiện có hạn, ta không kén chọn.”

Trong thôn, nhà nào cũng dùng cành liễu đánh răng, có điều kiện thì dùng bột đánh răng, nhưng theo tình hình của Tiểu Tần gia, bột đánh răng là điều không thể mong chờ, dù sao thì loại “hàng xa xỉ” đó họ không mua nổi.

Tần Nhuận nghe sợ, cũng đi theo súc miệng. Ba người đứng thành hàng, động tác cực kỳ nhất trí và nhịp nhàng, nhìn qua lại rất hài hòa.

Hứa Vân Phàm do dự mãi, vẫn gọi Tần Nhuận vào nhà: “Cái đó...”

Hứa Vân Phàm lần đầu tiên mở miệng nói loại lời này, rõ ràng đã chuẩn bị tư tưởng kỹ càng, mấy lần “Cái đó” xong vẫn không nói được câu tiếp theo.

“Ngươi lo lắng An ca nhi không hiểu chuyện, nói chuyện chúng ta ngủ riêng phòng ra ngoài sao?”

Tần Nhuận không ngốc, nhìn thấu Hứa Vân Phàm. Mắt Hứa Vân Phàm sáng lên, ngượng ngùng hỏi: “Ngươi sao biết ta nghĩ gì?”

Trời ơi, nếu đây không phải cái gọi là tâm linh tương thông, thì thế nào mới tính?

Tần Nhuận không khỏi quá hiểu hắn đi!

Đáng tiếc mình là một thẳng nam, không thích đàn ông, cũng không thích ca nhi.

“Đoán thôi.”

Hứa Vân Phàm xoay người lên giường, tự động lăn vào sát vách, tự tẩy não cho mình coi Tần Nhuận như anh em, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lên ngủ đi, ngươi yên tâm, ta là thẳng nam, sẽ không động tay động chân với ngươi, ta có thể lấy nhân cách của ta đảm bảo.”

Tần Nhuận nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ cởi áo ngoài, nằm thẳng ra bên ngoài, không nói lời nào. Hắn còn ước gì Hứa Vân Phàm động tay động chân với hắn nữa là.

Chỉ là, thẳng nam là có ý gì vậy?

Tần Nhuận suy nghĩ chuyện, hơn nữa lần đầu tiên cùng một hán tử nằm chung một giường, người bên cạnh, lớn lên tuấn tú như vậy, mỗi một chỗ đều lớn lên đúng gu thẩm mỹ của mình, muốn nói không hồi hộp, tiếng tim đập dồn dập không lừa được người.

Tần Nhuận không dám cử động nhỏ nào, sợ làm ồn đến Hứa Vân Phàm bên cạnh.

Một hồi lâu, Tần Nhuận buộc mình phải ngủ, càng như thế, càng không ngủ được. Một bên Hứa Vân Phàm cũng chẳng khá hơn là bao.

Da thịt chạm vào nhau truyền đến độ ấm, gần như muốn nóng bỏng đến tận đáy lòng hắn. Hứa Vân Phàm vô cớ cảm thấy hơi khô nóng, huyết khí dâng lên.

Hứa Vân Phàm bản năng kéo giãn khoảng cách, lưng tựa sát tường, như thể Tần Nhuận là hồng thủy mãnh thú gì đó, dễ dàng không dám đến gần.

Hứa Vân Phàm nằm nghiêng, đôi mắt giả vờ lơ đễnh nhìn về phía Tần Nhuận đang "ngủ".

“Cha mẹ ơi ~” Hứa Vân Phàm chửi nhỏ một tiếng, mũi Tần Nhuận sao lại có thể đẹp và thẳng như vậy?

Mặt nghiêng sao lại có thể có hình dáng đẹp như vậy?

Tần Nhuận nói tối rồi, nên ngủ, kỳ thật thời gian này bất quá 8 giờ rưỡi 9 giờ gì đó, giờ này đâu mà khuya?

Hôm nay chạy cả ngày trên núi, vừa mới ăn mấy củ khoai lang đỏ, Hứa Vân Phàm làm sao mà ngủ được.

Lúc này, người đang tỉnh táo, giống một con sâu, nhúc nhích thân mình, di chuyển về phía góc giường. Hứa Vân Phàm dịch xuống một cái đầu, sau đó nhìn Tần Nhuận một cái.

Tiếp tục dịch cái đầu thứ hai, thứ ba, rồi lại nhìn Tần Nhuận một cái.

Cuối cùng, Hứa Vân Phàm giẫm chân lên trên, người lại đến đầu giường, hơi đứng dậy, nhìn Tần Nhuận một cái.

Lại đứng dậy, lại nhìn Tần Nhuận một cái.

Thay đổi các phương vị góc độ nhìn gương mặt đang ngủ của Tần Nhuận một lượt, Hứa Vân Phàm lại “Ta dựa” một tiếng.

Hứa Vân Phàm dựa xong, ngoan ngoãn nằm trở lại, thầm nghĩ, đây là cái gọi là góc nghiêng thần thánh sao?

Dù đổi góc độ nào mà nhìn, Tần Nhuận dường như đều là 180° không góc chết. Cái giá trị nhan sắc này, sắp đuổi kịp mình rồi.

Thế mà, lại vẫn là cái “ca nhi xấu xí” trong miệng những phụ nhân kia, thật đúng là một đám không có mắt, không biết thưởng thức cái đẹp.

Tần Nhuận nhịn rất lâu, thật sự không nhịn nổi, khẽ giọng hỏi: “Không ngủ được sao?”

Tưởng người đang ngủ đột nhiên lên tiếng, Hứa Vân Phàm hoảng sợ: “Ngươi không ngủ à?”

Tần Nhuận nghĩ, Hứa Vân Phàm làm sao mà không biết ngượng hỏi ra lời này? Mình giống một con sâu cứ nhúc nhích, chiếc giường này vốn không chắc chắn, hắn mà có thể ngủ được, chẳng thành heo sao?

“Tỉnh rồi.” Tần Nhuận khó mà nói mình hồi hộp không ngủ được, chỉ có thể nói mình ngủ rồi lại tỉnh.

Hứa Vân Phàm ngượng ngùng cười một tiếng: “Là ta quấy rầy ngươi đúng không, ngại quá, ta ăn no quá rồi, có chút không ngủ được, ngươi yên tâm, ta sẽ không động đậy, ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, mau ngủ đi.”

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Tần Nhuận dù có hồi hộp đến mấy cũng không ngăn cản được cơn buồn ngủ ập đến.

Ngày hôm sau, khi Hứa Vân Phàm thức dậy, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng Tần Nhuận. Mặt trời đã lên cao, phỏng chừng cũng đã 7 giờ rưỡi 8 giờ gì đó.

Hứa Vân Phàm mở cửa, nghe thấy tiếng động Tần An lộc cộc chạy tới: “Ca Phu, ngươi tỉnh rồi, có muốn súc miệng không, ta đi múc nước lấy cành liễu cho ngươi.”

“Ta tự mình làm được, ngươi nói cho Hứa ca biết, cành liễu ở đâu là được rồi.” Hứa Vân Phàm còn chưa điên rồ đến mức để Tần An hầu hạ hắn.

“Đại ca ngươi đâu? Sáng sớm, hắn đi đâu?” Hứa Vân Phàm vừa uống chén cháo trắng không biết Tần Nhuận đi đâu mượn gạo trắng về nấu, vừa hỏi.

Tần An không biết là thật khờ hay giả ngốc, trực tiếp nói một câu: “Ca Phu, bây giờ đã là giờ Tỵ rồi, không còn sớm nữa, mặt trời đều lên cao rồi. Ta còn đi cắt một sọt cỏ heo đã trở về rồi, đợi mãi ngươi mới tỉnh. Đại ca tờ mờ sáng đã đi làm việc rồi.”

“Khụ...” Hứa Vân Phàm bị cháo trắng sặc đến, ho đến mặt đỏ bừng. Thì ra, cả nhà, chỉ có hắn ngủ nướng, thật đúng là có mặt mũi, “Ngươi sao không gọi ta dậy?”

Tần An rất tự nhiên đáp: “Đại ca nói Ca Phu chưa ngủ đủ, không thể làm phiền ngươi nghỉ ngơi.”

Nói rồi, Tần An chạy vào nhà bếp, từ cửa sau lấy ra một tấm chiếu tre cuộn tròn, lại lấy ra một cái thớt gỗ, bắt đầu băm cỏ heo.

“An ca nhi, tay ngươi đã lành chưa?” Hứa Vân Phàm liền một hơi uống xong cháo, đặt bát lên bệ bếp, nắm lấy tay Tần An xem xét: “Ngươi nhìn xem, vết thương chưa lành, ngươi làm gì vậy?”

Lòng bàn tay Tần An, chỗ bị trầy da tuy không chảy máu, nhưng vì bứt cỏ heo, một ít nước và mảnh vụn cỏ đã thấm ướt vết thương sâu hơn, vết thương ẩn ẩn lộ ra những sợi máu đỏ, nhìn đã thấy đau rồi.

“Nhưng mà nó không đau, Ca Phu...” Tần An thấy Hứa Vân Phàm hình như đang tức giận, yếu ớt nói: “Ca Phu, ngươi đừng giận được không, ta sai rồi.”

Hứa Vân Phàm nhìn người không biết làm sao, thở dài một hơi, ôn hòa nói: “Hứa ca không giận, ta dẫn ngươi đi rửa tay. Ngươi muốn băm thức ăn cho heo hả, Hứa ca làm cho, đợi tay ngươi lành rồi ngươi làm có được không?”

Hứa Vân Phàm cẩn thận gắp sạch những mảnh vụn trong lòng bàn tay Tần An, sợ hắn đau.

Tần An thỉnh thoảng dùng khóe mắt lén nhìn người đang cẩn thận rửa tay cho mình. Nhìn thấy Ca Phu tốt như vậy, hốc mắt phút chốc đỏ hoe, hít mũi rất nhiều lần.

Nếu Tần Nhuận ở đây, thấy cảnh này, hắn nhất định phải nghĩ, trên đời này, sao lại có một tiểu hán tử ôn nhu như vậy chứ?

Nghe thấy tiếng hít mũi, Hứa Vân Phàm ngẩng đầu nhìn lại, hơi há hốc mồm: “Ngươi sao lại khóc? Ta làm đau ngươi à?”

Nước mắt Tần An chảy ra ròng ròng, trong đôi mắt to lớn đong đầy nước mắt, chóp mũi ửng hồng, khóe miệng run rẩy bĩu ra, như là tủi thân đến mức không dám khóc thành tiếng.

Tần An như vậy, vô cớ làm Hứa Vân Phàm nghĩ đến, hôm qua trên núi, khi biết hắn phải quay về, Tần Nhuận cũng dùng ánh mắt bị tổn thương, bi thương, khẩn cầu như vậy nhìn hắn, vô cớ khiến người ta đau lòng.

“Ca Phu, ngươi đừng đi được không, An ca nhi nghe lời ngươi nói, ngươi đừng không cần đại ca ta được không?”

Hứa Vân Phàm hơi nhíu mày, phát hiện ánh mắt Tần An đang nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Vân Phàm vội vàng buông lỏng hàng mày: “Sao vậy? Có phải sáng nay đi ra ngoài, người khác lại nói gì không? Ca Phu tối qua không phải đã nói với ngươi, Ca Phu không đi nữa sao? Ngươi không tin Ca Phu sao?”

Để dỗ tiểu gia hỏa, Hứa Vân Phàm không tự giác xưng là Ca Phu.

“Nhưng...” Tần An cầm bàn tay đã được Hứa Vân Phàm rửa sạch sẽ quẹt nước mắt lung tung, tủi thân khóc lóc nói: “Nhưng họ đều nói, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đi, nhà chúng ta quá nghèo, đại ca ta lớn lên lại xấu, chỉ có chó ngốc mới chịu ở lại.”

“Cái gì??” Hứa Vân Phàm nghẹn một hơi suýt chút nữa không lên được, suýt chút nữa tức chết.

Chó còn không chê nhà nghèo đâu.

Đây không phải rõ ràng mắng hắn là một con chó ngốc sao?

Mắng hắn là chó thì thôi, lại còn là một con chó ngốc.

Vũ nhục ai đây chứ!!

Mẹ kiếp, hắn sáng sớm, còn chưa ra khỏi nhà, chọc ai gây ai? Các bà ấy muốn mắng hắn sao?

Hứa Vân Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ai nói những lời này? Nói cho Ca Phu, Ca Phu xử lý hắn!”

Vốn dĩ, hắn không muốn so đo với những phụ nhân vô tri này, cảm thấy tự hạ thấp giá trị bản thân, nhưng các bà ấy mắng hắn chó ngốc, khẩu khí này, hắn liền không nuốt nổi nữa.

Nói một câu không dễ nghe, đây đã là mắng cả mười tám đời tổ tông hắn rồi.

Hắn là chó? Ba mẹ hắn là cái gì?

Ba hắn là chó, ông bà hắn là cái gì?

Nói lên trên, chẳng phải là mắng cả mười tám đời tổ tông hắn sao?

Hoặc có thể nói, ngay cả chín tộc của hắn cũng bị liên lụy.

Mắng hắn có thể, mắng người nhà hắn thì không được.

Hứa Vân Phàm trong xương cốt chính là một người cực kỳ bênh vực người thân.

Lúc này, còn băm cái gì thức ăn cho heo nữa, từ miệng Tần An biết được, người nói lời này, lại chính là Lý thẩm ngày hôm qua bị hắn mắng mấy câu, cũng chính là mẹ của đồng sinh duy nhất trong thôn.

Trời ơi, hóa ra, lời hắn nói ngày hôm qua, người ta đều coi như gió thoảng bên tai, vào tai này ra tai kia.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play