Có bài học từ Lăng Việt và Nhan Đậu, bước chân của Hoắc Tức khi bước vào phòng bệnh cũng khựng lại một chút. Nhưng dù sao, anh vẫn thương Thanh Thanh nhà mình hơn.
Anh cầm thuốc mới kê và phiếu xét nghiệm đến: “Thanh Thanh, bác sĩ nói tình hình của em tốt hơn nhiều rồi, theo dõi thêm một ngày nữa, nếu ngày mai tái khám không có vấn đề gì, chúng ta về nhà nhé.”
Nghe giọng nói dịu dàng như nước của anh, Tống Thu Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nói được.
Hoắc Tức khẽ nhướng mày.
Có phải chỗ nào đó không đúng không? Thanh Thanh đã trả thù Nhan Đậu và Lăng Việt vì đã xem trò cười của cậu, vậy mà lại tha cho mình sao?
Hoắc Tức không nghĩ mình sẽ là ngoại lệ, dù sao thì, anh mới là người chứng kiến nhiều ảo giác nhất của Thanh Thanh nhà mình. Nói cách khác, những lần cậu mất mặt, về cơ bản đều là trước mặt anh. Nếu đổi lại là anh, đặt mình vào vị trí đó, có lẽ giờ anh đã muốn đổi sang một thế giới khác mà sống rồi. Sao có thể bình tĩnh đến vậy chứ?
Nếu nói Thanh Thanh vẫn còn ảo giác, chưa tỉnh táo, Hoắc Tức cũng không tin. Sáng nay sau khi thức dậy, cậu đã có chút bất thường, nhiệm vụ cũng không xuất hiện, đó là một. Thứ hai là báo cáo kiểm tra. Chuyên gia đến từ tỉnh Vân Nam quả nhiên danh bất hư truyền. Hoắc Tức thậm chí còn nghe nói họ có thể kê thuốc dựa trên những ảo giác khác nhau mà bệnh nhân nhìn thấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play