Chương 83: Cảm kích không ngừng
Thẩm Tri Hạ: "Chị thích thì cứ ở nhà em một thời gian đi, em sẽ nấu cho chị ăn mỗi ngày, một tháng không hề trùng món."
Thẩm Tri Hạ nháy mắt với Tần Huệ Huệ.
Cô thực sự rất thích chị gái này, toàn thân toát lên vẻ đáng yêu ngây thơ, nhưng không hề ngốc nghếch.
Chị ấy cũng không có chút kiêu ngạo nào của người thành phố.
Trong hoàn cảnh gia đình tốt như vậy, dù đã trải qua biến cố ở Kinh thị, chị ấy vẫn luôn giữ được lòng lương thiện đối với mọi người, thật sự là hiếm có.
Nghe Thẩm Tri Hạ nói vậy, Tần Huệ Huệ không thể phủ nhận rằng mình thật sự bị cám dỗ.
Cô thật sự muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh Hạ Hạ, như vậy không chỉ được ăn ngon mà còn được ngắm gương mặt xinh đẹp của em ấy...
Nghĩ thôi đã thấy cuộc sống thật tươi đẹp-
Không được, lát nữa khi ông nội ra, cô nhất định phải khiến ông đồng ý cho mình ở lại.
Tần Huệ Huệ: "Chỉ cần em không chê chị phiền, lát nữa chị sẽ nói với ông là muốn ở lại nhà em vài ngày."
Tần Huệ Huệ: "Nếu ông không đồng ý, chị sẽ cứ quấn lấy ông cho đến khi nào ông đồng ý thì thôi!"
-
Nửa tiếng trôi qua, Thẩm Tri Hạ vào phòng rút hết các kim trên đầu của Ngụy Tư Triết.
Cô đưa tay kiểm tra lại mạch đập của cậu bé, cảm nhận một cách cẩn thận.
Sau khi rút tay về, cô hài lòng gật đầu.
Tần lão nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của cô, cũng tiến tới bắt mạch cho Ngụy Tư Triết.
Tần lão: "Mạch đập ổn định, nhịp tim bình thường. Sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với bình thường."
Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự tự mình cảm nhận được, ông vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Thật khó tin, chỉ với thời gian điều trị ngắn chưa đầy một tiếng, mà có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Thẩm Tri Hạ thu dọn đồ đạc xong, quay sang nói với vợ chồng Tống Mẫn: "Ngụy đại ca, chị Mẫn, khoảng hai tiếng nữa Tiểu Triết mới tỉnh lại, hai người ở đây trông cậu bé nhé, em ra ngoài một lát, có gì thì gọi em."
"Thật sự cảm ơn em nhiều lắm, Hạ Hạ, cảm ơn em rất nhiều." Tống Mẫn cảm kích nắm lấy tay Thẩm Tri Hạ. Ngoài câu cảm ơn không ngừng lặp đi lặp lại, chị không biết còn lời nào có thể diễn đạt hết lòng biết ơn của mình.
Thẩm Tri Hạ: "Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi."
Cô nhẹ nhàng vỗ vào tay Tống Mẫn để an ủi.
-
Ra khỏi phòng, Thẩm Tri Hạ bỗng muốn ăn hoa quả, nên nói đại một lý do, đeo gùi lên lưng rồi nhanh chóng đi lên núi.
Chưa đầy một tiếng sau, cô trở về với một gùi đầy ắp hoa quả lấy từ không gian, và một ống tre chứa mật ong lớn.
"Ông Tần, mẹ, chị Huệ Huệ, nhìn xem, con tìm được thứ gì ngon này." Nói rồi, cô đặt cái gùi xuống, lấy từng loại trái cây trong đó ra để khoe với mọi người trong phòng khách.
"Wow, quả táo to quá-" Tần Huệ Huệ nhìn quả táo đỏ mọng, căng mọng trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng.
Đã lâu rồi cô ấy chưa được ăn táo.
Hơn nữa, quả táo lần trước cô ấy ăn cũng không tươi ngon như của Hạ Hạ, không chỉ nhăn nhúm mà còn thiếu nước.
Thẩm Tri Hạ thuận tay đưa cho cô ấy một quả táo: "Chị ăn đi, ăn thoải mái, ha ha."
Mẹ Thẩm nhìn một gùi đầy ắp trái cây liền biết ngay cô con gái của mình chắc chắn lại lên núi: "Hạ Hạ, chẳng phải mẹ đã bảo con không được đi vào núi sâu một mình rồi sao? Sao con lại tự đi một mình nữa!"
Ôi chao, phiền rồi, cô vội giải thích: "Mẹ, con không vào núi sâu đâu, đây là trái cây con hái sẵn lần trước khi gặp heo rừng, cất ở một chỗ nên chưa mang về thôi."
Mẹ Thẩm nhìn thấy con gái mặt không biến sắc, trông có vẻ không giống như nói dối, liền quyết định tin tưởng: "Vậy lần sau con không được đi một mình lên núi nữa nhé!"
Thẩm Tri Hạ: "Rồi rồi, con biết rồi mà mẹ."
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ, mẹ lấy một ít ra rửa đi, con đi làm chút kẹo hồ lô để ăn."
Thẩm Tri Hạ: "Đi thôi, chị Huệ Huệ, để em làm kẹo hồ lô cho chị ăn."
Tần lão bên cạnh nhớ đến mấy món ăn Thẩm Tri Hạ làm buổi trưa, liền đi theo vào bếp.
Tần lão: "Nha đầu Hạ Hạ, để ông giúp cháu."