Chương 81: Kim vàng
Những người trong phòng khách cuối cùng cũng đợi được đến lúc ăn cơm.
Trưa nay, khoảng thời gian chờ đợi để được ăn quả thực quá đỗi khó chịu. Nguyên nhân chính là mùi hương từ món ăn của Thẩm Tri Hạ quá đỗi lôi cuốn.
Mọi người không khách sáo, nhanh chóng ngồi vào bàn. May mà khi Thẩm Tiên Tiến nhờ thợ mộc làm bàn ăn, ông có tầm nhìn xa nên đã làm một chiếc bàn tròn lớn. Dù vậy, mười một người lớn và hai đứa trẻ vẫn khiến bàn đầy kín.
Mọi người xung quanh bàn đều chăm chú nhìn chậu lẩu xào cay ở chính giữa, không kiềm được nuốt nước bọt.
"Mọi người đừng nhìn nữa, ăn thôi." Thẩm Tiền Tiến nói xong liền gắp một miếng thịt.
Nhìn thấy chủ nhà đã bắt đầu, những đôi đũa lập tức vươn tới chậu lẩu.
"Ôi! Ngon quá!"
"Ngon tuyệt!"...
Mọi người vừa ăn vừa khen ngon, đôi đũa vẫn không ngừng hướng về phía chậu lẩu, ai nấy ăn rất sảng khoái.
Ngay cả hai đứa nhỏ ngồi cạnh cũng ăn đến nỗi không ngừng phát ra tiếng "hít hà".
Thẩm Tri Hạ nhanh chóng gắp cho hai đứa mỗi đứa một miếng khoai lang kéo sợi.
"Cô út ơi, ngon quá!"
"Ngon, ngon."
Ngụy Tư Triết bên cạnh cũng gật đầu theo Thẩm Tử Mặc, nói rằng ngon.
"Nha đầu Hạ Hạ, các món cháu làm quả thực quá tuyệt vời, ông lão này đến giờ chưa từng ăn món ai làm ngon như hôm nay."
"Đúng vậy, Hạ Hạ, trong thôn chắc là không tìm được ai nấu ăn ngon hơn cháu." Trưởng thôn cũng đồng tình với Tần lão.
Ngụy Hạo: "Theo tôi thấy, món của Hạ Hạ làm còn ngon hơn mấy món ở tiệm cơm quốc doanh."
Thẩm Tri Đông: "Đúng là ngon hơn tiệm cơm quốc doanh."
Thẩm Tri Đông lập tức phụ hoạ, dù sao anh ấy cũng là người đã từng ăn ở tiệm cơm quốc doanh nên có quyền phát biểu.
Một bữa ăn kết thúc, ai nấy đều mãn nguyện và nở nụ cười vui vẻ. Ngay cả Ngụy Tư Triết, đứa bé bình thường ăn không nhiều, cũng no đến mức ợ nhỏ một cái.
-
Sau bữa ăn, nghỉ ngơi một lát, Thẩm Tri Hạ bắt đầu trị liệu cho Tiểu Triết.
Cô nắm tay cậu bé đến phòng cô ngủ, phía sau có Tần lão, Ngụy Hạo và Tống Mẫn đi theo.
Những người khác cũng muốn vào theo nhưng lại sợ làm phiền Thẩm Tri Hạ nên họ đều im lặng ngồi trong phòng khách.
Thẩm Tri Hạ: "Tiểu Triết, em ngoan ngoãn nằm trên giường, chị Hạ Hạ sẽ kiểm tra cho em được không?"
Ngụy Tư Triết: "Được ạ!"
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Mẫn nhanh chóng tháo giày cho con trai, ôm cậu lên giường, để cậu nằm thẳng.
Thẩm Tri Hạ kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay mảnh khảnh của Ngụy Tư Triết, lặng lẽ cảm nhận nhịp đập của mạch.
Một lát sau, cô đứng dậy, lấy ra hộp dụng cụ y tế nhỏ từ trong tủ.
"Ngụy đại ca, chị Mẫn, hay là hai người ra phòng khách chờ đi." Thẩm Tri Hạ nhìn cặp vợ chồng đứng cạnh giường.
Tuy họ có ở trong phòng cũng không ảnh hưởng đến việc điều trị của cô, nhưng cô lo lắng khi nhìn thấy tình trạng của Tiểu Triết, họ sẽ không chịu nổi.
Tống Mẫn: "Không sao đâu, Hạ Hạ. Em cứ để anh chị ở đây cùng Tiểu Triết đi, anh chị hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến em."
Tống Mẫn trong mắt rưng rưng, từ chối lời khuyên chân thành của Thẩm Tri Hạ. Dù biết cô muốn tốt cho mình nhưng với tư cách là một người mẹ, chị phải ở bên cạnh con trai trong lúc con đau đớn, để con không cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Tri Hạ: "Vậy được rồi, hai người đứng ở phía cửa thôi, đừng lại gần giường quá."
Ngụy Hạo: "Được, Hạ Hạ."
Nói rồi anh ấy nhẹ nhàng kéo vợ mình bên cạnh, lui ra chỗ cạnh cửa.
Thẩm Tri Hạ đặt hộp y tế ở nơi Ngụy Tư Triết không thể với tới, lấy ra đèn cồn, bông y tế, và thứ quan trọng nhất trong lần trị liệu này - kim vàng.
Ban đầu cô dự định dùng kim bạc để điều trị, như vậy sẽ không quá gây chú ý. Nhưng nghĩ đến hiệu quả của kim bạc không tốt bằng kim vàng. Sau khi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định sử dụng kim vàng.