Chương 51: Khoe sổ tiết kiệm với cả nhà
Cuối cùng, vào lúc bảy giờ tối, hai anh em cũng đã về tới đầu thôn.
May là hiện giờ đã là cuối thu, bảy giờ tối, bầu trời đã tối mịt.
Chỉ còn lại vài ngôi nhà lác đác trong thôn phát ra ánh sáng le lói.
Trong thời đại này, người dân nông thôn đa phần bảy tám giờ đã lên giường, chuẩn bị vào giấc ngủ.
Dù sao làm việc suốt cả ngày dài, lại thêm không đủ ăn, mà ban đêm cũng chẳng có hoạt động giải trí nào.
Có gia đình thậm chí vừa đi làm về, sau khi dọn dẹp đơn giản liền lập tức lên giường.
Khi chưa đói lắm thì ngủ, không chỉ quên đi cảm giác đói mà còn tiết kiệm được một bữa tối.
Đến mùa đông, gia đình cũng có thêm chút lương thực để ăn.
Lúc này, nhà họ Thẩm cũng là một trong số những căn nhà còn le lói ánh sáng.
Mọi người trong nhà đều đang lo lắng đứng chờ trong sân, thỉnh thoảng đưa đầu ra nhìn về phía đầu thôn.
"Cha của Hạ Hạ, ông nói xem Hạ Hạ và Tri Đông đi lâu như vậy rồi, có xảy ra chuyện gì không?" Mẹ của Thẩm Tri Hạ, Ngũ Thu Lan lo lắng hỏi chồng mình bên cạnh.
"Nói linh tinh cái gì vậy!"
"Chỉ đi vào thành thôi, làm sao mà có chuyện gì được!"
Tuy ngoài miệng nói không có gì nhưng ông vẫn mở toang cửa sân, bước nhanh về phía đầu thôn.
"Cha, đợi con với! Con cũng đi!" Thẩm Tri Thu cũng theo sau.
Chưa kịp đến đầu thôn, hai người đã gặp Thẩm Tri Hạ và Thẩm Tri Đông đang tiến về nhà trong màn đêm.
"Sao mua nhiều đồ thế này." Thẩm Tiền Tiến bước lên trước nhận lấy đồ từ trong tay Thẩm Tri Hạ.
Còn về phần con trai...
Người cao to như vậy rồi, nên rèn luyện thêm chút đi.
Thẩm Tri Đông lập tức nhét phần lớn đồ cho Thẩm Tri Thu vừa chạy theo tới.
Thẩm Tri Thu: "..."
Mình làm gì sai?
Mình là ai?
Tại sao mình lại đi theo cha làm gì chứ?
Chưa bước vào cửa sân, Thẩm Tri Hạ đã thấy mẹ mình đưa đầu qua bức tường thấp, không ngừng ngóng ra ngoài.
"Mẹ, con về rồi đây!"
"Hạ Hạ, cuối cùng con cũng về rồi, mệt lắm phải không? Mẹ lo chết đi được!" Vừa nhìn thấy Thẩm Tri Hạ, mẹ cô liền vội vã chạy ra đón.
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ đừng lo."
Thẩm Tri Hạ: "Chỉ đi đến Lam thành thôi mà, con không bị lạc đâu, hơn nữa còn có anh cả đi cùng con."
Thẩm Tri Hạ: "Nhưng con không muốn ngồi xe nữa đâu! Mệt chết đi được."
Cô khoác tay mẹ, đầu cọ cọ vào tay bà làm nũng.
"Suỵt suỵt, con nít con nôi, nói cái gì mà chết với chóc." Mẹ cô khua tay quanh miệng cô.
"Con bé này, con có biết trong thôn có bao nhiêu người, ngay cả thôn cũng chưa từng ra khỏi, nói gì đến việc được ngồi xe vào thành."
Nhìn biểu cảm đáng yêu của con gái, bà nở một nụ cười âu yếm.
Thẩm Tri Hạ: "Mẹ, chúng ta vào nhà đi, con mua nhiều đồ lắm đấy, hì hì."
Sau đó, hai anh em Thẩm Tri Đông ở phía sau cuối cùng cũng đã về đến nhà.
Mẹ Thẩm: "Hạ Hạ, mau vào ăn cơm trước đi, mẹ để phần trứng chiên cho con đấy."
Sau khi hai người ăn xong bữa một cách vội vàng.
Cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn, nhìn đống đồ chất đầy trên bàn, mắt ai nấy đều nhìn chằm chằm không rời.
"Hạ Hạ, nhiều đồ như vậy, chắc tốn không ít tiền phải không?" Mẹ Thẩm vừa hỏi Thẩm Tri Hạ, ánh mắt vừa không nỡ rời khỏi đống đồ tốt trên bàn.
"Cha mẹ, đoán xem hôm nay con và anh cả đã kiếm được bao nhiêu tiền." Thẩm Tri Hạ bí ẩn nhướng cao cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn về phía cả nhà, vẻ tự hào hiện rõ.
Thẩm Tiền Tiến: "Năm... năm trăm?"
Thẩm Tri Hạ: "Không đúng, cha đoán cao hơn chút đi."
Ngũ Thu Lan: "Chẳng lẽ là một ngàn?"
Thẩm Tri Hạ: "Đều không đúng!"
Cô đưa tay lấy ra cuốn sổ tiết kiệm trong túi nhỏ, mở ra đưa cho Ngũ Thu Lan.
Sau đó cô lại lấy từ trong túi ra một đống tiền giấy lẻ, có tờ mười đồng, một đồng, cả tờ một hào, tất cả đều đặt hết lên bàn.