Đi được nửa đường, thì thấy một luồng lửa đỏ bắn lên không, liền ba lần.

Đây là một dạng tín hiệu cầu cứu của Đạo Viện.

Ngụy Nghiễm lập tức túm lấy Thẩm Nam Thất, tăng tốc.

Hắn không muốn bỏ qua thời cơ cứu viện tốt nhất, cũng không muốn bỏ Thẩm Nam Thất đã sức cùng lực kiệt ở lại nơi này.

Nên mặc kệ Thẩm Nam Thất kháng cự, hắn cũng làm như không thấy.

Ngoài Tiểu Lâm trấn.

Ngụy Nghiễm cấp tốc chạy tới, hạ xuống đất.

Vừa vặn dừng ngay trước mặt ba huynh đệ Khương Vọng đang lục soát ở đây.

Nhiệm vụ điều tra liên quan tới Bính Mậu tạm chấm dứt ở đây, bởi vì Đổng A yêu cầu giữ bí mật, để tránh cho bứt dây động rừng, Phương Hạc Linh lúc này đã là người tự do.

Nên nhiệm vụ điều tra đành phải tạm thời gác lại, dĩ nhiên, ngoài mặt nói là đã kết án.

Tháng chạp là tháng cuối của năm, ba huynh đệ Khương Vọng vô cùng tích cực hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy đạo huân giống như dã thú dự trữ qua đông.

Qua một thời gian cố gắng, họ đã hoàn thành ma hợp chiến đấu ở cảnh giới siêu phàm, thực lực ai cũng có tiến bộ lớn.

Vào ngày ba mươi tháng chạp, Lăng Hà đã hoàn thành tiểu chu thiên tuần hoàn, tiếp tục dùng tốc độ cực hạn của thiên phú bình thường của mình hoàn thành phá cảnh.

Triệu Nhữ Thành cũng không nhàn hạ, đột phá trước Lăng Hà mấy ngày, hoàn thành cú lật ngược.

Ngược lại, Khương Vọng lại chuyên tâm rèm luyện đạo thuật, củng cố căn cơ, hao tổn rất nhiều đạo nguyên, nên tốc độ phá cảnh chậm lại.

Đến ngày khiêu chiến mười lăm tháng chạp của phúc địa, thứ hạng của hắn ở phúc địa đã rơi xuống thứ hai mươi bảy của Động Cung Sơn.

Điểm sinh công hàng tháng chỉ còn 1450 điểm, cộng với điểm còn thừa lúc trước, cũng tổng cộng chỉ có 4120 điểm công.

Điều này rõ ràng đã làm Khương Vọng có cảm giác cấp bách, nhưng hắn vẫn không nóng lòng phá cảnh.

Cửa ải từ Chu Thiên cảnh đến Thông Thiên Cảnh này, là sự lên cấp từ tiểu chu thiên lên đại chu thiên, là lúc quyết định thấy cánh cửa thiên địa, cũng quyết định độ cao và độ dày của cánh cửa thiên địa.

Nhất định phải thật thận trọng, vững vàng.

Đây là lời Đổng A dặn dò.

Nhưng về mặt trình độ thực tế, hiện nay, thứ hạng của tiểu đội do ba tu sĩ Chu Thiên cảnh này tạo thành, đã có sự tiến vượt rất lớn trên bảng đạo huân của Thành Đạo Viện, lật ngược không ít sư huynh phía trên.

Tam thành luận đạo sang năm, Khương Vọng đã định sẵn sẽ là thủ khoa của tam niên sinh, thậm chí đến cuối năm, thi thẳng vào Quận Viện cũng không phải là không có khả năng.

Còn ở Cửu Giang Huyền Giáp, Đỗ Dã Hổ, mấy huynh đệ họ đều có tiền đồ quang minh vô hạn.

Bóng mờ Bạch Cốt Đạo mang tới, đã bị Đổng A tiếp lấy, dần dần phai đi, Khương Vọng bây giờ tràn đầy tưởng tượng tốt đẹp đối với tương lai.

Hôm nay, tiểu đội bọn họ vừa vặn đang ở gần đây thực hành nhiệm vụ mới, khi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu, là đội đầu tiên chạy tới, nhưng mà tìm kiếm hồi lâu, không phát hiện được gì.

"Các ngươi gặp đệ tử Đạo Viện cầu cứu rồi à?" Ngụy Nghiễm hỏi.

Lăng Hà đáp: "Chúng ta đang ở gần đây, thấy tín hiệu cầu cứu lập tức chạy tới, nhưng mà không thấy một ai.

Ngay cả dấu vết chiến đấu cũng không có."

Ý của câu này thế nào, mọi người đều rõ.

Đội đệ tử Đạo Viện kia rõ ràng là không chống nổi đối thủ, nên mới xảy ra khả năng ngay cả dấu vết chiến đấu cũng không để lại.

Như vậy tại sao, họ lại có cơ hội phát ra tín hiệu cầu cứu?

Nghĩ tới đây, mọi người đều không lạnh mà run.

"Chúng ta phải mau trở về thành, báo cáo chuyện này." Triệu Nhữ Thành nói.

Tiểu Lâm trấn bị bỏ hoang ở ngay cách đó không xa, tường đổ vườn hoang tựa như đang thuật lại chuyện quá khứ.

Kể cho họ nghe nơi này từng có chuyện gì xảy ra, và để lại cái gì.

Nhớ lại chuyện đã xảy ra đương nhiên là đau đớn, lưu lại đương nhiên chỉ có sỉ nhục mà thôi.

Những cây nguyệt bách ở ngoài trấn ngược lại hiện giờ phát triển rất tốt, giờ đâu còn ai dám tới nơi này chặt trộm.

"Đi thôi." Ngụy Nghiễm xoay người.

"Không thử tìm thêm một chút nữa à?" Lăng Hà có chút không đành lòng.

Triệu Nhữ Thành vốn đã đề nghị trở về thành, là do Lăng Hà không ngừng yêu cầu, ba huynh đệ mới qua đây tìm kiếm nãy giờ, cũng vì vậy mà gặp hai người Ngụy Nghiễm.

Triệu Nhữ Thành kéo hắn: "Đi nhanh lên, chuyện này dữ nhiều lành ít! Quay về báo cho Tập Hình Ti mới là đúng.

Mấy chuyện tìm tìm kiếm kiếm này, phải để cho người chuyên nghiệp làm."

Lăng Hà đành phải thôi.

Bởi vì Thẩm Nam Thất đã mất đi chiến lực, mọi người thay phiên kéo hắn theo, nên tốc độ không được nhanh.

Đoàn người đi tới quan đạo, đi về trước nữa một chút là sẽ thấy Phong Lâm thành, Ngụy Nghiễm đột nhiên dừng bước: "Các ngươi đi đi, đưa Thẩm Nam Thất về."

"Vậy còn Ngụy tướng quân ngươi?" Lăng Hà hỏi.

Triệu Nhữ Thành ôm lấy hắn: "Đi nhanh đi lão đại, đừng có để ý chuyện của người ta nữa!"

Khương Vọng vẫn không nói gì, vì lúc vừa rời khỏi Tiểu Lâm trấn, hắn liền lập tức cảm thấy bất an.

Không nói được sự bất an này là từ đâu mà đến, nên chỉ che chở Thẩm Nam Thất đi về phía trước.

Thẩm Nam Thất lúc này giống như một cái xác biết đi, chẳng bận tâm mình đi theo ai, đi đến đâu.

Nhưng Khương Vọng bén nhạy cảm nhận được, trong cơ thể Thẩm Nam Thất có một khí tức cực kì sắc bén đang từ từ tỏa khắp.

Ba huynh đệ nhìn nhau một cái, liền hiểu ngay, trải qua đả kích ngày hôm nay, Thẩm Nam Thất đã sắp đẩy cánh cửa thiên địa!

Mãi đến khi đám người Khương Vọng đi xa, Ngụy Nghiễm mới xoay người, phóng về phía Tiểu Lâm trấn.

Khoái Tuyết chĩa xuống, nguyên khí hành kim điên cuồng tụ về phía hắn.

Thân hình hắn trở nên cực kì sắc bén, giống như xé gió ra, tiến về phía trước.

Khúc đường nửa giờ trước đã đi qua, lúc này đã tới.

Nhưng nơi đây vẫn an tĩnh, như chẳng có một cái gì.

Đây là hoang khư ngay cả một mảnh hồn linh cũng không tồn tại, bởi vì toàn bộ hồn linh nơi đây đã trở thành tế phẩm cho hư ảnh quỷ môn quan.

Ngụy Nghiễm nắm Khoái Tuyết đao, đi qua những bức tường đổ.

Tiệm trà, tiệm rượu, một bánh xe chở hàng...

Bước chân của hắn lúc nhanh lúc chậm, nhưng gần như đã đi quanh hết Tiểu Lâm trấn một vòng, vẫn không tìm được tung tích gì.

Cũng không hề có tập kích như dự đoán.

Cuối cùng hắn ngừng lại, đứng ngay giữa Tiểu Lâm trấn, đây là một vùng đất trống bằng phẳng là nơi hồi đó ngưng tụ hư ảnh quỷ môn quan.

"Đi ra đây! Ngươi không đợi được cái gì đâu!" Ngụy Nghiễm chợt hô to.

Như có một cơn gió nhẹ thổi qua, một bộ cẩm phục màu đen xuất hiện, mái tóc dài cột lên, gương mặt uy nghiêm của Ngụy Khứ Tật hiện ra.

"Quả nhiên là ngươi đi theo!" Ngụy Nghiễm cười lạnh: "Lấy ta làm mồi? Thật đúng là việc ngươi làm được.

Tiếc là đã bị người vạch trần!"

"Vậy chỉ có thể nói ngươi là đồ phế vật, không đáng để bọn họ mạo hiểm!"

Ngụy Khứ Tật vẻ khinh thường, bỏ lại một câu đó, rồi xoay người cuốn cơn lốc bỏ đi.

Giống như hắn chưa bao giờ chờ đợi câu trả lời, mà chỉ cần biểu đạt ý mình muốn nói.

"Chẳng lẽ ngươi thì không phải là phế vật?" Ngụy Nghiễm nghiến răng, siết chặt Khoái Tuyết: "Phụ… thân của ta!"

Trở lại Phong Lâm thành, đưa Thẩm Nam Thất về nơi hắn ở.

Ba huynh đệ đi Đạo Huân Điện trả nhiệm vụ, chia đạo huân xong, định quay trở về.

"Tam ca, ngươi không sao chứ?" Triệu Nhữ Thành hỏi.

"Ta không sao." Khương Vọng miễn cưỡng đáp: "Chắc tại hôm nay nghe thấy chết quá nhiều sư huynh đệ, trong lòng có chút bất an."

"Trở về nghỉ ngơi cho khỏe." Lăng Hà vỗ vai hắn.

Loại chuyện này, chẳng có cách an ủi nào khác.

Trên con đường tu hành, bọn họ sẽ còn phải trải qua rất nhiều.

Ra khỏi cửa Đạo Huân Điện, Lăng Hà thì ở trong Đạo Viện, Triệu Nhữ Thành thì trở về nhà, Khương Vọng thì từ cửa sau Đạo Viện trở về hẻm Phi Mã.

Ba huynh đệ chia tay.

Khương Vọng đi về phía trước, lúc đi tới cửa sau, bước chân chợt khựng lại.

Mắt hắn vừa hoa lên, hình như nhìn thấy phế tích Tiểu Lâm trấn xuất hiện ngay trước mắt.

Hắn còn nhìn thấy ở trung tâm Tiểu Lâm trấn xuất hiện một vòng xoáy đen ngòm, to tướng!

Hắn vội tỉnh hồn, trước mặt là một đệ tử Đạo Viện đang chào hỏi hắn.

"Không có gì, không có gì." Khương Vọng nói liên mồm.

Hắn tiếp tục bước tới, nhưng bước chân nặng như chì.

Là...

Ảo giác ư?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play