Thái Hư ảo cảnh, Khương Vọng điều khiển luận kiếm đài, xông thẳng vào tinh hà.
Hai luận kiếm đài gặp nhau, cảnh tượng thay đổi.
Vẫn là gian phòng vuông vức bốn cạnh, đơn giản rộng rãi.
Vẫn là Độc Cô Vô Địch và Chân Vô Địch.
"Độc Cô huynh, đã lâu không gặp!" Chân mập mạp hết sức phấn khởi.
Vừa dứt lời, người đã bị một luồng gió lốc cuốn đi, né qua Khương Vọng, công tới kiếm quang.
"Ai nha, sao ngươi mới tới đã ra tay rồi? Không thể ôn chuyện một chút hả?"
Miệng nói không ngừng, mà tay cũng không nhàn rỗi.
Hai luồng đao gió ép tới Khương Vọng, sau đó cọc đất trồi lên, dây mây lượn quanh.
Khương Vọng huơ kiếm xé gió, xông qua.
Chém vỡ cọc đất, xông qua.
Chặt đứt cây mây và dây leo, xông qua.
Tử Khí Đông Lai kiếm pháp hóa vào từng thức, Khương Vọng không ngừng xông tới trước, không dừng một giây.
Không gian chiến đấu vô cùng rộng rãi, nhưng vẫn không đủ chỗ cho Chân Vô Địch không ngừng lùi.
Nhất là Khương Vọng cố tình áp chế, một đường đẩy hắn vào góc tường, khóa chặt không gian hắn có thể xê dịch.
Chân mập mạp khiếp sợ phát hiện, chỉ sau một thời gian không gặp, đối thủ đã ứng phó cực kì quen thuộc với đạo thuật hoa cả mắt của mình!
May là hắn có rất nhiều chiêu, thế mà vẫn từng bước bị rơi vào vòng phong tỏa.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải bắt đầu giải phóng thực lực.
Mười ngón tay biến hóa, tốc độ bắt pháp quyết nhanh tới mức gần như xuất hiện ảo ảnh! Mỗi một môn đạo thuật của hắn lúc này, đều chỉ trong nửa hơi đã hoàn thành, đạt tới hiệu quả "Ngụy thuấn phát".
Ba đạo Kim Quang Tiễn tạo thành hình chữ phẩm mở đường, Khương Vọng vất vả mới né được, liền lập tức lại có một hàng đao gió cắt xéo tới.
Kiếm Khương Vọng tỏa khí tím, quét sạch sức mạnh của đạo thuật, Chân mập mạp cũng đã người cuốn theo cuồng phong, một phát nhảy ra khỏi khốn cảnh!
Trạng thái ngụy thuấn phát của hắn không kéo được dài, nếu không hoàn toàn có đủ khả năng công kích đánh bại Khương Vọng.
Nhưng mà để thoát khốn, thì là đã đủ.
Nhưng người mới vừa nhảy ra, đã có hai con đằng long cực kì linh động tới nghênh đón hắn!
Thật ra, đạo thuật của Khương Vọng trước giờ không yếu, Tứ Linh Luyện Thể Quyết Thanh Long Thiên đã đại thành, nhất là hắn rất thân thiết với nguyên lực hành mộc, gia tăng ít nhất ba thành khả năng khống chế đạo thuật hành mộc.
Chỉ là trong trận đấu lần trước, Khương Vọng biết tốc độ bắt pháp quyết của mình chậm hơn mập mạp tới một hai hơi thở, nên khi sử dụng đạo thuật hắn rất cẩn thận, tích sẵn đó nhưng không phát, chỉ chờ đến thời khắc quan trọng nhất.
Lúc trạng thái "Ngụy thuấn phát" của Chân Vô Địch biến mất, tưởng mình đã thoát khốn.
Thì hai con đằng long không chỉ cản con đường hắn phải đi qua, mà góc độ công kích còn xảo quyệt cay độc, làm hắn khó mà tránh né.
Sau lưng, lại có kiếm của Khương Vọng đuổi tới.
"Còn tưởng tìm được một con dê béo...
Quả nhiên, người xuất hiện ở cái nơi rách nát này đều là quái vật."
Trong thời khắc khẩn cấp, vậy mà Chân Vô Địch còn kịp lầm bầm.
Hắn ở giữa không trung tụ ra một lá chắn bằng nước, đón đỡ kiếm của Khương Vọng.
Cơ thể mập mạp không chút ảnh hưởng hắn xoay người đầy linh hoạt, đưa tay ra bắt một con đằng long, tay kia đập mạnh vào con đằng long còn lại.
Khương Vọng đã từng bị lá chắn trọng thủy này làm thua thiệt một lần, đương nhiên sẽ không tái phạm sai lầm, trường kiếm hạ nghiêng, cả người cực nhanh hạ thấp xuống, lướt qua bên dưới Chân Vô Địch, từ sau lưng hắn giơ kiếm lên!
Lúc này Chân Vô Địch mới vừa giải quyết đằng long, bàn tay mập hạ xuống, một quả cầu lửa trực diện Khương Vọng.
Kiếm mang cắt ngang!
Khương Vọng muốn cắt ngang hỏa cầu, không cho Chân Vô Địch cơ hội trốn thoát.
Nhưng kiếm của hắn, trở nên vô cùng nặng!
Lá chắn trọng thủy khốn nạn gì đó, thì ra cũng là lời nói dối.
Bí thuật áp đáy hòm của Chân Vô Địch không phải là lá chắn trọng thủy, mà là áp súc trọng lực vào trong đạo thuật.
Ít nhất quả hỏa cầu này là như vậy.
Oanh!
Sóng trùng kích nổ tung, Khương Vọng không tránh kịp, trong nháy mắt bị đánh thành bụi bặm.
Chân Vô Địch đặt mông ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi: "Má ơi, lần này suýt chút nữa là thua thật rồi."
đối phương đã từ chối khiêu chiến.
Trong phúc địa, Khương Vọng cảm thấy ngứa răng.
Hắn đã vừa ép ra được lá bài tẩy của mập mạp, mắt thấy đã sắp rửa được mối nhục lần trước, không ngờ mập mạp chết bầm còn có lá bài tẩy khác!
Nhưng mặc dù như vậy, khi nhớ lại trận chiến đấu vừa rồi, Khương Vọng tự thấy không phải là hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Chủ yếu nhất là ở giây phút sau cùng, hắn đã hơi bị vội vã cầu thành.
Nếu tiếp tục thực hành chiến thuật chèn ép, không cho Chân mập mạp cơ hội, chưa chắc hắn sẽ thua.
Mất hai mươi điểm công làm người ta đau thịt, đến giờ chỉ còn có 3340 điểm.
Đáng hận nhất là hắn thách đấu lại liền, thế mà mập mạp kia lại từ chối!
Hạc giấy của mập mạp bay tới, trên viết: Độc Cô huynh đệ, hôm nay đánh đã rồi, ngày khác tái chiến!
Là ai nói có thời gian rảnh rỗi sẽ so tài?
Lúc không ở trong Thái Hư ảo cảnh, mập mạp này ngày nào cũng bắn một con hạc giấy tới cầu chiến.
Hôm nay mới chỉ đánh có một trận, lại bảo là đánh đã rồi?
Khương Vọng viết trả: Không biết xấu hổ!
Chân Vô Địch: Sao ngươi lại mắng ta?
Độc Cô Vô Địch: Không phục tới chiến.
Chân Vô Địch: Ha, ta không trúng phép khích tướng của ngươi đâu.
Khương Vọng lười trả lời, bắt đầu ở trong đầu lần nhớ lại toàn bộ trận chiến đấu, tìm kiếm những điểm lỗi của mình, để tránh lần sau khỏi tái phạm.
Đây là thói quen trước giờ của hắn, cũng là một trong những nguyên nhân giúp thực lực của hắn tiến bộ nhanh như vậy.
Chân Vô Địch: sao không nói chuyện?
Chân Vô Địch: Độc Cô huynh?
Chân Vô Địch mời ngươi tiến vào tinh hà không gian.
Đồng ý hoặc từ chối.
Khương Vọng suy nghĩ, hắn cũng tò mò với tinh hà không gian, bèn chọn đồng ý.
Luận kiếm đài chạy, cảnh tượng thay đổi.
Khương Vọng xuất hiện trong một lương đình nho nhỏ.
Lương đình này treo lơ lửng giữa hư không.
Nhìn từ xa, tinh hà treo ngược, nhìn gần, tinh thần đầy trời.
Thi thoảng lại có sao rơi, từ hai bên vội vã xẹt qua.
Có thể nói là hoành tráng.
Trong lương đình rất đơn giản, chỉ có một cái bàn đá, và hai cái ghế đá.
Chân mập đã ngồi trên một cái rồi.
"Ai ai, đừng có ra tay mà, chỗ này không phải nơi luận kiếm đâu!" Hắn khoát tay.
Khương Vọng nhìn quanh một chút, không nói gì.
Chân Vô Địch giọng oán giận: "Một cái nơi rách như này, mà làm ta tốn mất mười điểm công! Chỉ một kiếm vừa rồi thôi đó! ".
Khương Vọng nghe mà mí mắt không ngừng giật giật, vì mười điểm công này chính là của hắn ó.
"Khụ." Chân Vô Địch nhanh chóng đổi giọng, rất là tự tin: "Qua trận vừa rồi, chắc hẳn ngươi đã biết xuất thân của ta."
Trong Thái Hư ảo cảnh, hắn không muốn bại lộ thân phận, nhưng trận chiến mới vừa rồi trong, hắn đã không kiềm được, để lộ ra một lá bài tẩy, bởi vì đã lộ một lá, nên mập mạp cũng không thèm cố kị nữa, cho lộ luôn lá thứ hai.
Khiến thân phận của hắn không còn che giấu được, bởi vì bí thuật này của gia tộc nhà hắn quá nổi danh.
Dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ của một mình Chân Vô Địch thôi.
Chứ Khương Vọng đâu có biết hắn là ai.
"A, thì ra ngươi chính là..."
" Đúng, ta chính là..." Chân Vô Địch đợi nửa ngày, mới phát hiện Khương Vọng không nói tiếp.
Đành phải cười hắc hắc: "Ngươi hiểu mà."
Không, Khương Vọng hoàn toàn không hiểu.
"Tới tìm ta có chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Hắc hắc, Độc Cô huynh đệ ngươi không thấy Thái Hư ảo cảnh nhàm chán quá à? Lần nào vào cũng chỉ có mỗi cái phòng nhỏ ba bước chân, ngoài đánh nhau cũng chỉ có đánh nhau.
Mà điểm công cũng ít muốn chết.
Ta dâng hiến không ít công pháp mới tích lũy được một tí điểm.
Mà đi đánh nhau, thì biến thái lại quá chừng nhiều!" Bộ dạng Chân Vô Địch đầy vẻ chất chứa oán hận đã lâu.
"Ngươi là người đầu tiên trả lời hồi âm cho ta nhiều như vậy á, nên ta mới mời ngươi tới trò chuyện một tí, kết giao bằng hữu." Chân Vô Địch nhìn quanh một chút, nói tiếp: "Chờ sau này Hồng Mông không gian mở ra, tìm một chỗ để nói chuyện phiếm sẽ thuận lợi hơn nhiều, không cần phải tốn công nữa."
Nếu bàn về hiểu biết về Thái Hư ảo cảnh, Khương Vọng đương nhiên thua xa mập mạp trước mặt này.
Bởi vì tấm vé hắn vào đây là do "Nhặt" được, Thái Hư ảo cảnh vốn không có danh ngạch của hắn.
Từ lời nói của Chân Vô Địch, Khương Vọng thu nhặt được không ít tin tức.
Một là người như Chân Vô Địch, ở Thái Hư ảo cảnh chỉ có một gian phòng nhỏ ba bước chân, còn hắn thì khác, hắn có phúc địa, mặc dù thứ hạng của hắn càng ngày càng thấp...
Thứ hai là, thì ra có thể dùng phương thức cống hiến công pháp cho Thái Hư ảo cảnh, để kiếm điểm công.
Thứ ba là, đằng sau Thái Hư ảo cảnh còn có một cái Hồng Mông không gian, hẳn là một nơi giống nơi không gian công cộng.
Đi vào nơi này không cần tốn điểm công, rõ ràng có tính khích lệ cao hơn.
Dưới tình huống nào thì cần một không gian mở như vậy? Khương Vọng chỉ nghĩ ra được một khả năng, chính là lượng người trong Thái Hư trong ảo cảnh tăng vọt!
Có lẽ có một ngày, Thái Hư ảo cảnh sẽ mở ra cho tất cả mọi tu sĩ.
Đã được thử qua chỗ tốt của Thái Hư ảo cảnh, Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự cải cách đó sẽ là một cơn lũ ghê gớm, cuồn cuộn thế nào!
Có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi toàn bộ cách cục siêu phàm của hiện thời!