Diệu Ngọc mang theo ý người, lắc lư rời đi.
Bạch cốt sứ giả là một người rất phức tạp, mặc dù đã ở chung với nhau rất lâu, nhưng nàng vẫn chưa thể nhìn thấu hắn.
Hôm nay làm dáng như vậy, hẳn là muốn dò xét xem nàng đã tìm ra đạo tử hay chưa.
Cũng có thể là nhắc nhở nàng, để nàng phải để ý, đừng để lộ ra chuyện đã tìm được đạo tử.
Người vào Bạch Cốt Đạo, đều có cùng một lý tưởng chung, nhưng trước mục tiêu cuối cùng, mỗi người đều có tính toán riêng của mình.
Nhất là Nhị trưởng lão, biểu hiện của lão ta rất rõ.
Cơ bản lão chẳng quan tâm Diệu Ngọc có tra hỏi ra được cái gì không.
Có lẽ lão không liên quan gì tới Quý Huyền, nhưng cũng có khả năng, lão biết Diệu Ngọc sẽ chẳng thẩm tra ra được cái gì cả.
Loại lão già gian xảo này, cơ bản là nàng không đoán ra được suy nghĩ của lão, dù có bị nói dối, cũng không đoán nổi.
Nhân lực phụ trách lưu ý vấn đề bắt cóc thủy tộc này không nhiều.
Diệu Ngọc không hề báo cho ai biết mình sẽ xuất hiện ở bờ Thanh Giang, người đoán ra được việc này, đương nhiên phải là người cực kì quen thuộc với nàng.
Nàng không biết kẻ trốn trong bóng tối truyền tin đó là ai, giờ có thẩm vấn ai cũng là chuyện vô nghĩa, vì họ thật sự là không biết gì cả.
Nàng rất lo chuyện đạo tử bị bại lộ, nên sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nàng đã không giấu được sự lo âu về vấn đề này.
Bây giờ bạch cốt sứ giả đã đoán ra, Nhị trưởng lão cũng không phải là người ngu ngốc.
Đạo tử giáng sinh hiện thế, không phải sẽ lập tức thức tỉnh ngay, mà sau khi xuất sinh, sẽ phải vượt qua tất cả những trói buộc, mới bắt đầu quá trình thức tỉnh lâu dài.
Trước thời điểm đó, đạo tử không hề mạnh, thứ quyết định chiến lực của hắn, chính là kết quả tu hành sau khi xuất sinh.
Điều này đồng nghĩa, đạo tử rất có khả năng sẽ bị hủy hoại trước khi thức tỉnh...
Hoặc là bị thay thế.
Đây là nguyên nhân khiến Diệu Ngọc hành động bí mật, nhất là sau khi Đại trưởng lão tỏ vẻ không để ý việc tìm đạo tử.
Là thánh nữ, đạo lữ được định trước của đạo tử, việc nàng phải làm, chính là tăng đẩy nhanh quá trình thức tỉnh của đạo tử.
Vì vậy, sau khi nhận định Khương Vọng chính là đạo tử, nàng đã sắp xếp làm ba việc.
Ba việc này, là ba sự lựa chọn.
Nàng muốn đánh động, thậm chí phá hủy quan điểm đạo đức của Khương Vọng, sau đó hỗ trợ hắn tìm về bản thân.
Việc thứ nhất là khiến hắn suy nghĩ về quốc gia, triều đình, chuyện thứ hai là suy nghĩ về mối quan hệ của nhân tộc và thủy tộc, nghĩ về bản thân nhân tộc.
Chuyện thứ ba cuối cùng...
tạm thời để đó đã.
Không ai biết Đại trưởng lão gặp phải chuyện gì ở Vân quốc, tạm thời đã bị mất liên lạc.
Nhị trưởng lão và bạch cốt sứ giả thì thái độ không rõ, nên lúc này có vẻ không phải là cơ hội tốt.
Dù gì bây giờ cũng quá nguy hiểm.
Nàng nghĩ.
Diệu Ngọc trở về phòng với tâm trạng không yên.
Nàng đã quên, nàng chưa bao giờ là người sợ nguy hiểm.
Lúc còn rất nhỏ, phụ thân đã từng nói với Khương Vọng, thủy tộc, chính là những người sống ở trong nước.
Họ cũng giống như nhân tộc, có tư tưởng và tình cảm của mình, có thân nhân bằng hữu, có yêu hận của mình.
Trong thực tế, đây cũng là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Nhận thức chung này không phải tự dưng mà có, mà đó là kết quả cố gắng của biết bao người tài trí của cả hai tộc nhân tộc và thủy tộc suốt quá trình hai tộc sống chung cùng nhau ngàn vạn năm qua.
Vậy mà bây giờ, lại có kẻ dám lén lút bắt cóc thủy tộc, rút đạo mạch của họ để luyện Khai Mạch Đan, giống như loài người vì để có được Khai Mạch Đan hoàn mỹ, mà không tiếc rút đạo mạch của người tu hành.
Làm Khương Vọng cảm thấy thế giới này sao mà điên loạn, hoang đường.
"Ngươi tưởng chuyện như này chưa từng có à?" Triệu Nhữ Thành uống tới mức gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ngữ điệu nói chuyện cũng trở nên tùy tiện.
Đêm đã khuya, Khương An An đã ngủ từ lâu.
Khương Vọng tu hành xong, mãi không ngủ được, bèn nửa đêm nửa hôm đi tìm Lăng Hà với Triệu Nhữ Thành.
Ba huynh đệ tụ tập ở nhà Triệu Nhữ Thành uống rượu, uống say tới mắt mông lung.
Nói về tâm sự trong lòng, người nhỏ tuổi nhất Triệu Nhữ Thành lại là người sảng khoái nhất.
"Người ăn thịt người có nhiều lắm, Hùng Vấn chẳng qua chỉ là một trong đó thôi!" Hắn cười, phun ra đầy mùi rượu: "Chứ ngươi tưởng sao? Chỉ là bởi vì rất nhiều kẻ không có ăn trực tiếp, họ đổi cách thức để ăn, nên làm các ngươi tưởng lượng người ăn thịt người là rất ít.
Tam ca, ngươi ngây thơ quá đi!"
"Tam ca không phải là ngây thơ." Lăng Hà cũng đã uống rất nhiều, nhưng người này dù có say, cũng không để mình bị mất đi hình tượng.
Hắn nửa dựa vào ghế, chậm rãi thở ra, nói: "Hắn á, có đức tin của mình."
"Vậy còn ngươi, đại ca, ngươi tin vào cái gì?" Triệu Nhữ Thành vỗ đầu gối mình, toét miệng cười: "Còn trẻ như vậy, mà cả ngày cứ như lão đầu tử rì rì rề rề.
Sao thế hả?"
"Ta tin vào bản tính thiện của con người.
Ta tin không có ai thật sự muốn ăn thịt người, hẳn chỉ là bị bất đắc dĩ, nếu có cơ hội lựa chọn, họ nhất định sẽ không làm như vậy.
Ta tin mỗi con người đều muốn mình sạch sẽ, đứng dưới ánh mặt trời."
"Tam ca chỉ hơi ngây thơ...
còn ngươi là ngu á!" Triệu Nhữ Thành đã hơi ngồi không vững, quyết định gác tay lên thành ghế, vung mạnh tay một cái, "Không được cho loại người như vậy cơ hội!"
Khương Vọng gục đầu xuống bàn, lại rót một ly rượu, mùi rượu phả lên mặt, mắt hắn lim dim: "Lão đại là loại người không bao giờ nghĩ xấu cho người khác, rất nhiều chuyện hắn không bao giờ đi làm, và nghĩ rằng, chắc người khác cũng sẽ không làm như mình."
"Lòng người cũng là làm từ thịt mà." Có lẽ đúng là uống nhiều rồi, nên tối nay Lăng Hà tỏ ra hơi cứng đầu.
Hoặc nói đúng hơn là vốn dĩ hắn là loại người cố chấp, chỉ là lúc tỉnh táo, không muốn tranh cãi mà thôi.
"Thịt mà bị thương, chính là thối rữa!"
"Nhưng trước khi bị thương thì nó bình thường."
"Không không không, có người, lòng không phải làm bằng thịt, mà bằng thối nát!"
"Nói bậy, tiểu Ngũ, thối nát làm sao mọc thành lòng người được! ".
Lăng Hà quả thật đã say rồi.
Ba người họ ở cùng nhau đã lâu, nhưng từ rất lâu không hề dùng tới cái xưng hô tiểu Ngũ này.
Triệu Nhữ Thành cười hắc hắc: "Đâu phải tất cả con người đều là người, ca ca ngốc của ta ơi."
"Nhưng cũng đâu phải tất cả con người đều không phải là người đâu." Khương Vọng ngồi nghe cãi nhau nắm trúng ngay vào chỗ sơ hở, vô cùng tự tin xen vào: "Người sở dĩ là người, chính là bởi vì phần lớn người đều là người.
Nếu không tại sao không gọi chúng ta là quỷ hả?"
Hắn say, mặt mày hớn hở giơ cao tay phải lên: "Cho nên, ta tuyên bố! Lão đại nói đúng!"
Lăng Hà nhếch môi cười, nụ cười hết sức ngây thơ, thỏa mãn.
"Mặc kệ huynh!" Triệu Nhữ Thành xoay người, nằm ngửa ra trên ghế: "Cái nơi rách nát này, ai sống ai chết, ta không quan tâm.
Trừ các ngươi, và lão hổ..."
Hắn đột nhiên bật khóc: "Hu hu hu, cả Phương Bằng Cử nữa.
Phương Bằng Cử chó má!"
Thường ngày, kẻ khinh thường Phương Bằng Cử nhất chính là hắn.
Cũng chỉ những khi mặc kệ mọi thứ, uống đến say mèm thế này, hắn mới nói ra những lời như vậy.
Khương Vọng lảo đảo lại rót cho mình thêm một ly, quơ quơ: "Kính Phương Bằng Cử chó má."
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Triệu Nhữ Thành khóc mấy tiếng, rồi ngừng khóc, thở phì phò: "Lão Hổ đi Cửu Giang Lâu lâu vậy rồi, mà chẳng cho chúng ta một tin nhắn nào, đúng là đồ chó má!"
"Đúng, lại thêm một tên chó má!"
Lăng Hà nửa tỉnh nửa say, bất thình lình lên tiếng uốn nắn hai người: "Là hổ má."
Đặng thúc đứng tựa ngoài cửa chả biết từ khi nào, bàn tay lồng trong tay áo, nghe tiếng lải nhải trong phòng, thở một hơi thật dài, lẩm bẩm: "Vẫn còn là trẻ con a..."
Gió đêm thổi qua tay áo hắn, một giọt máu không tiếng động rơi xuống.
Nhưng trước khi chạm mặt đất, đã bị một sức mạnh nào đó đuổi kịp, làm nó tiêu tán.