Trước khi cô kịp rút tay lại, máu trên tay đã bị hấp thụ.

Ngay sau đó, vết thương trên tay cô biến mất, nhưng miếng ngọc bội lại phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.

Chẳng lẽ đây cũng là một không gian thần bí? Vừa nghĩ đến chuyện thử tiến vào, cô đã thấy bản thân xuất hiện trong một nơi non nước hữu tình.

Nơi này rộng lớn hơn chỗ cô ở rất nhiều, hơn nữa bên trong còn có một khu nhà tứ hợp viện. Cô đi đến trước cửa tứ hợp viện, thấy cửa mở sẵn, liền bước vào. Vừa vào đến nơi, cô đã thấy cửa chính của gian nhà giữa cũng đang mở.

Bên trong không có ai, chỉ có một bức họa treo ngay chính giữa. Trong tranh là một nữ tử xinh đẹp vận y phục cổ trang.

Cô nhìn một lúc rồi tiến đến, thành kính cúi lạy ba cái trước bức họa.

Vừa đứng thẳng dậy thì bức tranh đột nhiên hóa thành một luồng sáng, lao vút vào đầu cô. Ngay lập tức, trong đầu cô xuất hiện một loạt thông tin.

Thì ra không gian này là bảo vật do tổ tiên bên ngoại của cô để lại. Bao năm nay vẫn chưa có ai kế thừa, lần này cô nhận chủ hoàn toàn là một sự tình cờ.

Bên trong có rất nhiều đồ vật mà tổ tiên để lại cho hậu nhân, tất cả đều được cất giữ trong nhà kho.

Chỉ có hậu duệ trực hệ mới có thể mở không gian này và nhìn thấy bức họa cùng những bảo vật kia. Nếu người ngoài vô tình mở ra, nơi này cũng chỉ là một không gian trồng trọt đơn thuần.

Trong đó chỉ có linh tuyền, mà linh tuyền này cũng chỉ có tác dụng làm đẹp, dưỡng nhan.

Nhưng nếu hậu duệ trực hệ mở ra, không gian sẽ bao gồm cả khu nhà tứ hợp viện. Hơn nữa, trong tứ hợp viện còn có một suối linh tuyền có khả năng chữa bệnh, cường thân kiện thể.

Dù không có khả năng cải tử hoàn sinh như trong truyền thuyết, nhưng với cô thế này đã là quá đủ.

Trước mắt cứ ra ngoài đã, dù sao cô cũng cần nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì.

Trở lại phòng, cô nhìn miếng ngọc bội trong tay, lòng thầm nghĩ: “Nếu mất nó thì tiêu đời rồi còn gì!”

Thôi, cứ cất vào không gian cho chắc. Vừa nghĩ vậy, cô liền đưa ngọc bội vào trong không gian, nhưng ngay khoảnh khắc đặt nó vào, đầu cô bỗng choáng váng.

Gì đây? Sao tự dưng lại chóng mặt? Chẳng lẽ vết thương trên đầu nghiêm trọng hơn rồi?

Cô đưa tay sờ thử, quả nhiên vẫn còn rất đau. Có lẽ bên trong tụ máu bầm, nếu không thì sao lại nhức đến thế.

Tên cha cặn bã kia cũng chẳng thèm đưa cô đến bệnh viện hay băng bó vết thương, cứ thế để mặc cô tự chịu đựng.

Ban đầu cô còn định uống chút linh tuyền để mau hồi phục, nhưng nghĩ lại, cô không thể làm vậy được. Nếu cô hồi phục quá nhanh, chẳng phải sẽ không ai biết rõ bộ mặt thật của gia đình cặn bã này sao?

Cô nên để cho mọi người thấy rõ bản chất của họ mới đúng.

Đang định lấy gương ra chỉnh lại tóc tai, cô chợt phát hiện không thể lấy đồ vật từ không gian ra ngoài nữa.

Cái quái gì đây? Không gian của cô mà! Đó là mạng sống của cô đấy!

Chẳng buồn nghĩ đến tên cha cặn bã kia nữa, cô chỉ thấy hoảng loạn: “Tại sao mình lại không vào được không gian?”

Cô cố gắng thử đi thử lại suốt gần một tiếng đồng hồ, đến lần thứ 801 thì cuối cùng cũng tiến vào được.

Vừa vào trong, cô ngây người khi thấy bên cạnh căn nhà trúc xuất hiện thêm một khu tứ hợp viện.

Khoan đã, chẳng phải tứ hợp viện này thuộc không gian kia sao?

Không gian giờ đây rộng lớn hơn rất nhiều. Nhìn cảnh vật xung quanh, cô nhận ra dường như hai không gian đã hợp làm một.

Chẳng lẽ là do cô đã đưa ngọc bội vào trong?

Dù sao thế này cũng tốt quá rồi! Cô nhìn ra đồng ruộng, thấy lương thực và rau củ đều đã chín, liền dùng ý niệm thu hoạch toàn bộ, sau đó tiếp tục gieo trồng một đợt mới.

Không gian bây giờ lớn hơn gấp mấy lần, nhìn qua có thể rộng đến hơn ba mươi mẫu đất. Con sông cũng mở rộng, biển sâu hơn, núi cũng nhiều thêm mấy ngọn.

Với điều kiện này, cô hoàn toàn có thể an tâm mà sinh sống lâu dài tại đây.

Nhắc mới nhớ, cô nhớ lúc mẹ mình lấy chồng đã mang theo một ít đồ cưới. Sau khi mẹ mất, hình như chúng đều bị tên cha cặn bã kia lấy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play