.Vương Mỹ Ngọc nghe vậy mà tức đến mức mặt mày tái mét. Cô ta nghĩ thầm: “Nếu không phải vì anh có điều kiện tốt thì tôi chẳng thèm quan tâm làm gì. Tôi đã chủ động như thế, vậy mà anh còn không biết điều. Thật tức chết mà!”
Cô ta đứng đó, mặt lúc xanh lúc trắng, cơn giận không thể nào nuốt xuống được.
Văn Nhã đứng bên cạnh thấy Triệu Quân kéo Trần Tuấn Phong sang đứng bên Lăng Hạo và cô, liền lén giơ ngón tay cái lên tán thưởng, khiến Triệu Quân đắc ý hếch cằm lên một chút.
Cả bốn người không nói gì thêm, nhưng những người khác thì bắt đầu bàn tán. Trước đó, khi có mặt Vương Mỹ Ngọc thì mọi người chỉ thì thầm nhỏ to, nhưng giờ khi cô ta bỏ chạy rồi, họ càng nói lớn tiếng hơn.
Ngay cả nhóm thanh niên trí thức cũng đang bàn luận về chuyện của Vương Mỹ Ngọc. Trong mắt họ, hành động của cô ta thật sự khiến nhóm trí thức họ cảm thấy mất mặt.
Còn Vương Mỹ Ngọc, khi trở về phòng, ngồi xuống giường lấy tay che mặt ngồi một hồi, sau đó bỏ tay xuống. Vẻ mặt cô ta trở nên méo mó, vừa giận dữ vừa uất ức.
Cô ta không chỉ tức vì Triệu Quân không nể mặt mình, mà còn hận cả Văn Nhã. Cô ta nghĩ rằng nếu Văn Nhã chịu giúp cô ta thực hiện kế hoạch thì đã chẳng xảy ra chuyện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT