Câu nói ấy làm ông Trần khựng lại, lập tức quay sang nhìn Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn định che giấu biểu cảm giận dữ, nhưng không kịp. Khuôn mặt bà ta nhăn nhó méo mó đến mức quái dị, khiến ông ta cau mày khó chịu.
Ông ta đột nhiên cảm thấy… sao trước giờ mình không nhận ra Lưu Mẫn xấu xí đến vậy?
Lưu Mẫn cố gắng điều chỉnh nét mặt, rồi dịu dàng lên tiếng:
“Lão Trần, nếu Tiểu Nhã muốn ăn trứng, em đi luộc cho nó ngay đây.”
Cha cô nhìn lại người phụ nữ, bỗng thấy hoang mang, không biết có phải mình hoa mắt hay không.
Lưu Mẫn cắn răng đi luộc trứng. Bà ta vừa bỏ một quả trứng vào nồi thì nghe thấy giọng Văn Nhã vọng từ trong nhà ra:
“Bố ơi, hay là luộc luôn cả trứng của ngày mai đi? Đỡ phải nấu thêm lần nữa, tốn than lắm.”
Cha cô nghe vậy thì gật gù:
“Lưu Mẫn, luộc luôn hai quả đi.”
Lưu Mẫn nghiến răng trả lời: “Biết rồi.”
Văn Nhã nghe giọng điệu đó thì tâm trạng càng vui vẻ hơn.
Mấy ngày nay, Trần Kim Bảo – con trai của Lưu Mẫn không có ở nhà, đang về quê thăm bà ngoại. Cô phải tranh thủ lúc cậu ta không có mặt để xử lý mọi chuyện. Nếu để cậu taở nhà, lỡ xảy ra xô xát, cô cũng không chắc đánh thắng được thằng béo chết tiệt ấy.
Dù trong không gian của cô có đồ phòng thân, nhưng nếu không cần động tay động chân mà vẫn đạt được mục đích, thì cô vẫn thích hơn.
Cô ăn gần xong mà trứng vẫn chưa được luộc xong. Nhìn bát cơm sắp cạn, cô bĩu môi, lầm bầm nhỏ giọng:
“Luộc trứng lâu thế? Trứng chín quá ăn chẳng ngon, mà lại tốn than. Than cũng là tiền cả đấy.”
Cha cô vừa ăn xong, định đứng dậy, nhưng nghe thấy câu đó thì sững lại, ngẫm nghĩ rồi thấy cũng có lý.
Dạo này trong nhà chẳng dư dả gì, tiêu pha toàn dựa vào phiếu mua hàng và tiền sinh hoạt mỗi ngày. Giờ mà hoang phí thì sao mà đủ?
“Lưu Mẫn, luộc một quả trứng mà em nấu lâu thế? Tốn bao nhiêu than rồi?”
“Xong rồi, xong rồi, em mang ra đây.”
Thật ra, bà ta cố ý luộc thật lâu, để trứng chín quá mức, trở nên khó ăn nhất có thể. Nhưng không ngờ lão Trần lại để ý như vậy, bà ta đành miễn cưỡng tắt bếp, vớt trứng ra, bỏ vào bát rồi đem ra bàn.
Đặt bát trứng trước mặt Văn Nhã, bà ta chẳng buồn nói câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Văn Nhã nhìn cái bát trước mặt, ánh mắt đầy tội nghiệp quay sang bố ruột, dịu dàng nói:
“Bố ơi, bố có thể giúp con đổ ít nước lạnh vào bát không ạ? Con nhớ mỗi lần Kim Bảo ăn trứng, dì đều ngâm vào nước lạnh trước, nói là như vậy sẽ dễ bóc vỏ hơn.
Con thì đã không còn mẹ nữa rồi… bố giúp con được không ạ?”
Người đàn ông nhìn cô con gái ruột của mình, rồi lại cúi xuống nhìn bát trứng, đúng là không có lấy một giọt nước. Nghĩ lại, mỗi lần thằng Kim Bảo ăn trứng, mẹ nó đều bóc sẵn vỏ mới đưa cho, còn con gái ruột của mình thì thế này đây?
Lưu Mẫn vừa nghe thấy thế, tim liền giật thót, biết ngay là có chuyện chẳng lành. Bà ta vội vàng đứng bật dậy, nhanh tay bưng bát lên, miệng cười giả lả:
“Chết thật, tôi lu bu quá nên quên mất! Để tôi đi rót nước ngay.”
Lát sau, bà ta bưng bát nước về, đặt trước mặt Văn Nhã, rồi mới ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Văn Nhã thầm nghĩ, hôm nay chắc chắn Lưu Mẫn ăn cơm không ngon rồi. Thôi, thế là đủ, ngày mai lại tiếp tục vậy.
Sau bữa tối, Văn Nhã chậm rãi bóc trứng ngay trước mặt Lưu Mẫn, vừa ăn vừa nhìn bố, nét mặt thỏa mãn:
“Bố ơi, trứng ngon quá! Lâu lắm rồi con mới được ăn. Hình như từ sau khi mẹ mất, con chưa được ăn lại lần nào.”
Nói xong, cô cúi đầu, giọng nghẹn ngào, mắt rơm rớm nước rồi lặng lẽ ôm nốt quả trứng còn lại về phòng.
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng con gái, trong lòng dấy lên cảm giác áy náy. Nghĩ lại thì, từ khi Lưu Mẫn vào nhà này, con gái ông chưa từng được ăn ngon, ngay cả quả trứng cũng không có. Còn thằng Kim Bảo thì ngày một béo trắng ra. Càng nghĩ, ông càng cảm thấy có lỗi.
Lỡ đâu... người dưới kia lại tìm ông nữa thì sao?
Chỉ nghĩ đến chữ máu viết trên tường hôm trước thôi mà đến giờ ông vẫn còn gặp ác mộng! Nếu không phải không còn chỗ nào để đi, có lẽ ông đã chẳng dám bước vào căn nhà này nữa.